Phải mất một lúc lâu Thẩm Huyền Vũ mới dứt khỏi người sư tôn y, vẻ mặt muôn phần lưu luyến không rời.
Tiêu Vũ bị ôm cho tới cả người mềm nhũn, dựa trên thành thuyền đứng, khuôn mặt ửng hồng.
Thẩm Huyền Vũ tới đứng bên cạnh hắn, bàn tay từ đâu lôi ra một viên ngọc.
Tiêu Vũ ngẩn người nhìn chằm chằm ngọc quang tỏa sáng trên tay Thẩm Huyền Vũ, nghi hoặc:
- Đây chính là …?
- Vân Quang ngọc.
- Ngươi vẫn còn giữ sao? – Ánh mắt cong cong, khóe môi mỉm cười nhẹ, Tiêu Vũ đưa một tay mân mê mặt ngọc trơn láng.
Thẩm Huyền Vũ gật đầu.
- Đây là món quà sư tôn tặng cho ta, tất nhiên là phải giữ rồi.
Chợt nhớ ra điều gì, Tiêu Vũ rũ mắt, hơi thất vọng đáp lại:
- Thật đáng tiếc, món quà ta tặng ngươi thực ra lại là đồ của Tiêu Vân.
Thẩm Huyền Vũ không ngạc nhiên cho lắm, sau này vốn dĩ y đã điều tra nhưng bảo vật từ bí cảnh nọ vốn đều khắc chữ “Tiêu”, không lí nào có sự trùng hợp đó.
Nam nhân hắc y phiêu lãng tuấn dật cúi đầu nhìn sư tôn ngay dưới mắt, khảng khái nói:
- Cho dù là vật của ai thì không phải sư tôn đã mua nó lại tặng cho ta sao?
- Nhưng tiền cũng là của Tiêu Vân a. – Tiêu Vũ tức cười nhăn nhó.
Xem ra hăn chưa thực sự làm được điều gì cho người này.
Thẩm Huyền Vũ cau mày, đưa tay nắm lấy cằm của Tiêu Vũ, nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt kiên nghị nghiêm túc nói:
- Sư tôn đừng nên nghĩ mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-su-phu-cua-phao-hoi/1644917/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.