🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngoài WeChat và số điện thoại, cô ta không có bất kỳ phương thức nào khác để liên lạc với Kỷ Hòa.

Trước đây, Kỷ Hòa là tiểu thư danh giá, cô ta luôn tỏ ra thân thiết để nịnh bợ. Nhưng giờ đây, khi cần tìm gấp thì lại không biết chút thông tin nào về cô ấy.

Chân cô ta loạng choạng, mắt tối sầm lại.

Trợ lý vội vàng đỡ lấy:

"Chị Thu Nhã, chị ổn chứ?"

Cô ta siết chặt cánh tay trợ lý, gằn giọng ra lệnh:

"Cô... cô đi tìm thông tin của Kỷ Hòa cho tôi!"

Trợ lý giật mình, lúng túng đáp:

"Thông tin của Kỷ Hòa sao? Chị Thu Nhã, chị quên rồi à? Kỷ Hòa là do tổng giám đốc Tề trực tiếp dẫn đến công ty, ngay từ đầu đã không điền bất kỳ thông tin cá nhân nào."

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Thu Nhã lập tức tái nhợt.

Cả người cô ta lảo đảo, rồi—

"Rầm!"

Lần này không phải điện thoại rơi xuống đất.

Mà là chính cô ta... ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trợ lý kinh hãi thét lên:

"Chị Thu Nhã! Chị Thu Nhã! Chị đừng có dọa tôi chứ!!"

Nhưng dù trợ lý có gọi thế nào, Lưu Thu Nhã vẫn không hề phản ứng.

Cô ta ngất thật rồi.

Và trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất—

Không liên lạc được với Kỷ Hòa, vậy thì gameshow lần này, cô ta biết tìm ai để lên đây?!

Trong một tiệm trà sữa ven đường, một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi xách hai cốc trà sữa trên tay. Đôi mắt cô ấy không ngừng liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút căng thẳng, như đang chờ ai đó, lại như sợ bị người quen bắt gặp.

Hôm nay trời hơi nắng, lúc ra ngoài Kỷ Hòa đã cẩn thận đội mũ và đeo kính râm. Vừa đến nơi, cô đã lập tức nhận ra cô gái nhỏ đang đứng chờ – Tiểu Nguyệt Nha.

Không cần hỏi, Kỷ Hòa chắc chắn đây chính là người mà mình hẹn gặp.

"Tiểu Nguyệt Nha."

Giọng cô lạnh nhạt, trong thời tiết oi bức lại tựa như một cơn gió mát thổi qua, khiến người ta vô thức thấy dễ chịu hơn.

Tiểu Nguyệt Nha vốn đang chăm chú nhìn về phía đường cái, nghe thấy tiếng gọi thì cả người giật nảy. Cốc trà sữa trên tay cũng lắc lư theo phản xạ, suýt chút nữa rơi xuống đất. May mà có nắp đậy, không thì đã đổ ra ngoài.

Cô ấy quay đầu lại, vừa vặn thấy Kỷ Hòa tháo kính râm xuống.

Đôi mắt màu đen của Kỷ Hòa trong veo nhưng lạnh lùng, đuôi mắt hơi cong lên, dù không cười cũng toát ra một sức hút khó cưỡng.

Khoảnh khắc ấy, Tiểu Nguyệt Nha đối diện với nhan sắc tuyệt đẹp của Kỷ Hòa, suýt chút nữa quên cả thở.

Không biết có phải do ánh nắng hay vì lý do gì khác mà má cô ấy dần đỏ lên, đỏ đến mức nhìn như sắp biến thành mông khỉ đến nơi.

"Chị... chị Kỷ Hòa."

Cô ấy lắp bắp gọi tên Kỷ Hòa, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu.

Chị Kỷ Hòa ngoài đời đẹp hơn trên livestream cả nghìn lần!

"Chị Kỷ Hòa, em không biết chị thích uống trà sữa gì, nên đã mua hai loại. Chị xem thích loại nào thì lấy ạ!"

Nói đến đây, Tiểu Nguyệt Nha chần chừ một chút, rồi bổ sung:

"Hoặc... nếu chị thích thì uống cả hai cũng được ạ! Chị không lấy tiền xem bói của em, còn đích thân đến tận đây, em thực sự không biết phải cảm ơn chị thế nào..."

Kỷ Hòa nhận lấy cốc trà sữa Tiểu Nguyệt Nha đưa, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, nhưng không vội uống mà chỉ đeo vào cổ tay.

"Đi xem bạn em trước đã."

"Vâng, được ạ! Bệnh viện bên này..."

Tiểu Nguyệt Nha đang định chỉ đường thì phát hiện Kỷ Hòa đã tự mình đi về đúng hướng đó.

Cô ấy còn chưa nói gì mà?

Tiểu Nguyệt Nha ôm ngực, có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập nhanh hơn bình thường.

Cô ấy đã biết chị Kỷ Hòa rất giỏi, nhưng tận mắt chứng kiến thì mới thực sự cảm nhận được...

Hóa ra chị ấy còn đỉnh hơn mình tưởng tượng rất nhiều!

Bệnh viện.

Tiểu Nguyệt Nha dẫn Kỷ Hòa đến phòng bệnh của bạn mình.

Qua ô cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cửa, có thể thấy rõ cô gái đang nằm trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Tựa như một cái xác không hồn, sống lay lắt qua ngày.

Có lẽ cảm nhận được có người đến gần, cô ấy quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm vào Kỷ Hòa.

Đôi đồng tử đen láy như thể đã hấp thụ hết những đau khổ của nhân gian, sâu thẳm nhưng lại tuyệt vọng đến mức khiến người ta run rẩy.

Tiểu Nguyệt Nha nhìn bạn mình, hốc mắt dần đỏ lên.

Kỷ Hòa tháo cốc trà sữa khỏi cổ tay, đưa lại cho Tiểu Nguyệt Nha, dặn dò:

"Em ở ngoài đợi chị."

Nói xong, cô đẩy cửa bước vào.

Vừa thấy Kỷ Hòa tiến lại gần, trên mặt Từ Dung Dung thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, dường như rất bài xích việc người khác tiếp cận mình.

Kỷ Hòa không vội, chỉ nhẹ nhàng trấn an:

"Đừng sợ, chị đến để giúp em."

Giọng cô trong trẻo, mang theo sự trấn an tự nhiên. Linh hồn là người tu tiên, khí chất bẩm sinh đã có sức hấp dẫn với vạn vật.

Chỉ một câu nói đơn giản ấy cũng đủ khiến Từ Dung Dung dần bình tĩnh lại.

Thậm chí khi Kỷ Hòa nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc cô ấy, Từ Dung Dung dù căng cứng cả người, nhưng không phản kháng quá nhiều.

Làn da Từ Dung Dung trắng đến gần như trong suốt, thậm chí không kém Kỷ Hòa là bao.

Nhưng trên nền da trắng nõn ấy, những vết sẹo mới cũ đan xen nhau lại đặc biệt rõ ràng.

Kỷ Hòa nắm nhẹ lấy cổ tay cô ấy, nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên.

Bên dưới là hàng chục vết thương chồng chất lên nhau.

Có vết bỏng tàn thuốc, có vết dao cắt chi chít, thậm chí... còn có hai chữ "chết đi" được khắc sâu lên da thịt.

Kỷ Hòa nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo nhạt màu trên da, từng vết hằn như chứng tích của nỗi đau cũ.

Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác tuyệt vọng nồng nặc như bóng tối ập đến, bao trùm lấy cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.