Lý Dũng giật mình, khuôn mặt có chút đỏ bừng vì xấu hổ.
Rõ ràng anh ta là người nhất quyết đòi theo để cứu cháu gái, thế mà khi gặp tình huống nguy hiểm lại hoảng sợ rút lui!
Nhưng điều khiến anh ta khó hiểu hơn cả là câu trả lời của Kỷ Hòa.
"Cô Kỷ, ý cô là sao?"
Kỷ Hòa không đáp mà hỏi ngược lại: "Vừa nãy anh có đóng cửa không?"
Trái tim Lý Dũng đập thình thịch, trong đầu như có thứ gì đó vừa nổ tung. Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa chính, giống như đang tua lại một đoạn phim quay chậm trong tâm trí.
Cánh cửa sắt rỉ sét, loang lổ giờ đã đóng chặt.
Anh ta có đóng cửa không?
Lý Dũng tự hỏi, trong lòng dâng lên một dự cảm vô cùng tệ hại.
Không.
Anh ta nhớ rất rõ ràng, mình đã mở toang cửa.
Nhưng bây giờ, nó lại đóng lại từ lúc nào, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nghĩ đến những tình tiết thường thấy trong phim kinh dị—cửa tự động đóng lại, rồi không thể mở ra nữa—Lý Dũng thấy da đầu mình tê dại. Một cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng. Anh ta hoảng hốt lao về phía trước, hai tay nắm chặt cánh cửa sắt, cố hết sức kéo ra.
Nhưng bất kể anh ta dùng bao nhiêu sức lực, cánh cửa vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Mặt anh ta đỏ bừng, từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
"Đừng phí công vô ích."
Kỷ Hòa nhìn thoáng qua phía dưới cửa sắt.
Ở đó, có hai bóng người ngồi xổm.
Không đúng. Không thể gọi là "người".
Là quỷ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1875226/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.