🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một lát sau, hai cô gái trẻ tuổi hối hả chạy tới, sắc mặt đầy lo lắng.

Lý Ương Ương dừng lại trước phòng bảo vệ, gấp gáp hỏi:

"Anh bảo vệ, xin hỏi Tiêu Trạch Trình có đang ở đây không?"

Hồ Hồng và Vương Kiến Quân liếc nhìn nhau, sau đó Hồ Hồng lên tiếng:

"Cậu ấy đang ở đây, nhưng bệnh viện không cho phép thăm bệnh. Cô nhìn xem, mấy fan kia cũng chỉ có thể đứng chờ ngoài kia thôi."

Anh ta chỉ về phía nhóm fan đang tụ tập cách đó không xa.

Lý Ương Ương liếc mắt nhìn một cái rồi quay lại định giải thích:

"Tôi là—"

"Xin hỏi, hai cô có phải là Lý Ương Ương và Lâm Tĩnh không?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên.

Lý Ương Ương và Lâm Tĩnh quay đầu nhìn, thấy một chàng trai trẻ tuổi, ăn mặc giản dị nhưng trông rất gọn gàng.

"Đúng vậy, là chúng tôi."

Cả hai gật đầu xác nhận.

Chàng trai mỉm cười nói:

"Tôi là trợ lý của Tiêu Trạch Trình. Chị Diêu Thiến hiện đang ở trong phòng bệnh, chị ấy nhờ tôi xuống đón hai cô. Mời đi theo tôi."

Lý Ương Ương và Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng bước theo anh ta vào trong bệnh viện.

Cảnh này lọt vào mắt nhóm fan đang đứng chờ bên ngoài.

"Khoan đã, đó không phải trợ lý của anh Trình sao?"

"Hai cô gái kia là ai mà có thể được trợ lý của anh ấy đích thân xuống đón?"

"Có ai cảm thấy cô gái kia trông hơi giống anh Trình không?"

..

Tại nhà họ Kỷ.

Người giúp việc cẩn thận mang một hộp trang sức đặt vào phòng thay đồ của Kỷ Minh Vi.

Đây đều là những món đồ mẹ Kỷ cố ý nhờ người mua từ nước ngoài và gửi về bằng đường hàng không.

Kỷ Minh Vi mặc một chiếc váy màu hồng phấn, đứng bên cạnh mẹ Kỷ, giọng nói dịu dàng:

"Mẹ, con có thể dùng mấy món trang sức của chị là được rồi, mẹ không cần phải mua mới làm gì."

"Sao có thể như vậy được? Con là tiểu thư của nhà họ Kỷ, sao có thể dùng đồ của người khác?"

Mẹ Kỷ xót xa nhìn con gái, trong lòng bà vẫn luôn day dứt. Nghĩ đến những năm tháng con gái ruột của mình phải sống vất vả bên ngoài, bà không khỏi đau lòng:

"Nếu không phải trước kia…"

Lời nói đến đây chợt nghẹn lại, bà không thể nói tiếp nữa.

Nếu không phải năm xưa ông cụ tin lời bói toán, khăng khăng đưa Kỷ Minh Vi đến đạo quán sống đến khi trưởng thành mới đón về, thì làm sao bà có thể nuôi con gái của người khác mà bỏ mặc con ruột của mình suốt bao năm trời?

Bà nghĩ đến Kỷ Hòa, trong mắt thoáng qua một chút không đành lòng.

Dù sao cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm, dù là nuôi một con vật cũng sinh tình cảm, huống chi là một con người.

Nhưng giờ đây, Kỷ Minh Vi đã quay về, cho dù thế nào đi nữa, Kỷ Hòa cũng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Kỷ.

Kỷ Minh Vi nhận ra sự dao động trong ánh mắt mẹ mình, đôi mắt cô ta lóe lên tia ác ý.

Kỷ Hòa đã chiếm lấy cuộc sống đáng lẽ phải thuộc về cô ta bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ qua?

"Vi Vi?"

"Mẹ, sao thế?"

Kỷ Minh Vi nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong mắt, quay lại nhìn mẹ với vẻ bình thản.

Mẹ Kỷ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta:

"Điện thoại con mới reo lên."

"Chắc là tin nhắn của quản lý."

Cô ta cầm điện thoại lên kiểm tra, quả nhiên là tin nhắn từ người quản lý.

"Weibo của Mưa Bụi vừa đăng thông báo cô tham gia dự án, nhớ chia sẻ lại bài đăng."

"Mẹ, con nhận được vai nữ phụ trong Mưa Bụi rồi!"

Kỷ Minh Vi vui vẻ khoe với mẹ, trên mặt hiện rõ vẻ rạng rỡ.

Cô ta mở Weibo, định chia sẻ bài đăng, nhưng ngay khoảnh khắc lướt qua bảng hotsearch, nụ cười bỗng chốc tắt ngấm.

Trên đó xuất hiện một cái tên quen thuộc.

Trên bảng hotsearch, tên của Kỷ Hòa chiếm đến ba trong số năm vị trí đầu tiên.

"Kỷ Hòa đổi nghề, livestream xem bói"
"Hạ Phong khen thưởng Kỷ Hòa"
"Kỷ Hòa cút ra khỏi giới giải trí"

Những tin tức này vừa hay xếp ngay phía trên một hotsearch khác:

"Kỷ Minh Vi xác nhận tham gia bộ phim điện ảnh ‘Mưa Bụi’ của đạo diễn Trần, hợp tác cùng ảnh đế Lương Nhất Hủ."

Mặc dù cũng là tin hot, nhưng không có nổi một vị trí trong top năm.

Nhìn chằm chằm vào bảng hotsearch, Kỷ Minh Vi vô thức siết chặt điện thoại trong tay.

Tại sao Kỷ Hòa cứ phải xuất hiện vào những thời điểm này? Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại chọn đúng lúc cô ta vừa công bố dự án hợp tác quan trọng!

"Vi Vi, có chuyện gì thế con?"

Mẹ Kỷ ngồi bên cạnh thấy sắc mặt con gái không tốt, liếc qua màn hình điện thoại, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Kỷ Minh Vi nhận ra phản ứng của bà, âm thầm hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh biểu cảm, đồng thời thả lỏng bàn tay đang nắm chặt điện thoại.

Cô ta cười nhạt, giọng điệu bình thản: "Mẹ, mấy cái hotsearch này chắc có người cố tình hắt nước bẩn vào chị ấy thôi. Giống như lần trước có người đồn con ăn hiếp người mới ở phim trường, cuối cùng chẳng phải cũng là giả sao? Mẹ đừng xem mấy thứ này làm gì."

Nhưng mẹ Kỷ lại không dễ dàng bỏ qua như vậy. Bà ta mím môi, lông mày nhíu chặt, từ vẻ không đành lòng dần dần chuyển thành tức giận.

"Sao con bé Kỷ Hòa này suốt ngày chỉ biết làm mấy chuyện mất mặt như vậy? Nó có hận nhà họ Kỷ mình vì đã để nó đi thì cũng đâu cần cố tình gây chuyện, làm như cả nhà mình bạc đãi nó không bằng!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.