"Anh nên cẩn thận khi lái xe, tránh xa những hàng cây ven đường. Đây coi như lời cảm ơn vì anh đã đưa tôi xuống núi," cô nói, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không cho phép từ chối.
Lý Dũng sững sờ trước lời dặn dò kỳ lạ. Khi anh lấy lại phản ứng thì Kỷ Hòa đã kéo vali bước về phía trạm xe buýt.
Lý Dũng nhún vai, không mấy bận tâm. Anh khởi động xe và quay trở lại biệt thự Kỷ gia. Mặc dù trời bắt đầu chuyển mưa, nhưng điều này không ngăn được lịch trình bận rộn của anh.
Chiếc xe vừa dừng trước cửa biệt thự thì Kỷ Thần, chủ nhân thực sự của Kỷ gia, đã bước ra. Bộ vest trên người anh ta được cắt may tinh xảo, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Kỷ tổng, ngài muốn về công ty hay đi đâu trước?" Lý Dũng nhanh chóng mở cửa, cung kính hỏi.
"Đến Thần Sắc," Kỷ Thần đáp gọn.
Thần Sắc là một hội sở nổi tiếng bậc nhất thành phố S, người sáng lập vô cùng bí ẩn. Lý Dũng không rõ ông chủ thực sự là ai, nhưng biết chắc rằng Kỷ Thần có mối quan hệ đặc biệt với người này.
"Vâng, thưa ngài."
Lý Dũng khởi động xe, nhanh chóng lái xuống núi. Khi xe đi được một đoạn, mưa bắt đầu trút xuống ào ào, từng hạt nặng trĩu rơi liên tiếp trên kính chắn gió. Cần gạt nước hoạt động hết công suất, nhưng tầm nhìn vẫn bị hạn chế bởi màn mưa trắng xóa.
Trong đầu Lý Dũng bất giác vang lên lời dặn dò của Kỷ Hòa: "Khi lái xe, tránh xa những hàng cây ven đường."
Anh liếc nhìn hai hàng cây cao vút hai bên đường. Mặc dù cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn vô thức điều chỉnh tay lái, giữ khoảng cách xa hơn một chút.
"Đừng để tâm đến mấy chuyện vô nghĩa," giọng Kỷ Thần từ ghế sau vang lên, lạnh lùng và sắc bén.
Lý Dũng giật mình, lưng cứng đờ. Có lẽ Kỷ Thần đã đoán được chuyện anh ta đưa Kỷ Hòa xuống núi.
"Vâng, Kỷ tổng," anh đáp nhỏ, không dám nói thêm gì.
Chỉ vài phút sau, một tiếng rầm lớn vang lên, kèm theo bóng đen đổ sập xuống từ phía trước.
Chiếc xe phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai.
"Kỷ tổng, ngài không sao chứ?" Lý Dũng quay lại hỏi, giọng lạc đi vì hoảng loạn.
Kỷ Thần không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày nhìn về phía trước.
Lý Dũng run rẩy mở cửa xe, bước ra ngoài dưới cơn mưa xối xả. Trước mặt anh là một thân cây to bằng hai người ôm đã đổ sập, đè lên hông xe.
Anh bước lại gần, cẩn thận đánh giá. Khoảng cách giữa thân cây và nóc xe chỉ chênh lệch nửa mét. Nếu không vì lời dặn của Kỷ Hòa, e rằng cả chiếc xe và những người bên trong đã bị thân cây nghiền nát.
Hít một hơi thật sâu, Lý Dũng quay lại xe, báo cáo tình hình: "Kỷ tổng, xe chỉ bị móp nhẹ, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Tôi sẽ gọi người đến hỗ trợ."
"Không cần," Kỷ Thần đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn mưa đang xối xả bên ngoài.
Ông chủ đã nói vậy, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Lí Dũng gọi điện về nhà lớn kêu người đến dọn dẹp, rồi tiếp tục lái xe hướng về phía đích đến.
Trên xe buýt.
Hai cô gái trẻ cầm điện thoại trên tay, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Kỷ Hòa. Ánh mắt họ đầy tò mò, xen lẫn chút ngại ngùng. Thấy vậy, Kỷ Hòa chỉ lặng lẽ hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng cô vẫn nhận ra mình đang là tâm điểm của sự chú ý.
Giọng nói thông báo từ loa vang lên:
“Trạm tiếp theo là đường Tây Sơn, hành khách muốn xuống xe vui lòng chuẩn bị…”
Khi xe dừng lại, Kỷ Hòa xách vali xuống, tiến vào trạm xe buýt để trú mưa. Trời đổ mưa nặng hạt, một vài giọt nước lạnh lẽo thấm qua lớp áo mỏng, nhưng cô chẳng mấy để tâm. Cô đứng yên dưới mái hiên, quan sát xung quanh. Ở một góc khác của trạm, hai cô gái trẻ cũng vừa bước xuống từ xe buýt.
Một trong hai cô gái khẽ kéo tay người bạn của mình, giọng nhỏ nhẹ:
“Ương Ương, cô ấy trông cũng đáng thương, chúng ta có cần phải…”
“Đáng thương thì làm sao?” Lý Ương Ương cắt lời, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng. “Đây là điều cô ta đáng phải nhận. Đừng cản tôi.”
Dứt lời, Lý Ương Ương buông tay bạn mình, bước thẳng về phía Kỷ Hòa.
"Kỷ Hòa!"
Nghe tiếng gọi, Kỷ Hòa quay lại, ánh mắt bình thản:
"Chuyện gì vậy?"
Lý Ương Ương đứng đối diện Kỷ Hòa, ban đầu định nói lời cảnh cáo, nhưng khi đối diện với gương mặt tinh xảo không góc chết của đối phương, cô bỗng dưng khựng lại. Người đi cùng cô, Lâm Tĩnh, cũng bất giác đỏ mặt khi nhìn Kỷ Hòa.
Không khí có chút kỳ lạ.
Kỷ Hòa nhướng mày, khẽ nhắc lại:
"Không có gì muốn nói sao?"
Lý Ương Ương giật mình như tỉnh mộng. Cô hít sâu, cố lấy lại dáng vẻ tự tin, kiêu ngạo thường ngày:
"Kỷ Hòa, tôi khuyên cô từ nay tránh xa Trình ca của chúng tôi. Trước đây, vì cô là tiểu thư Kỷ gia nên Trình ca không so đo, nhưng bây giờ, cô cũng hiểu vị trí của mình đi chứ?"
Giọng điệu của cô ta có vẻ sắc bén, nhưng cuối cùng lại không nỡ thêm vào những lời lẽ quá cay nghiệt.
Kỷ Hòa nhíu mày, nghe cái hiểu cái không. Tuy nhiên, qua ánh mắt Lý Ương Ương, cô có thể nhận ra sự chân thành. Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt thanh tú của cô.
"Cảm ơn lời nhắc nhở của cô."
Lời cảm ơn đầy bất ngờ khiến Lý Ương Ương ngượng ngùng, hai má bất giác đỏ lên. Cô lắp bắp:
"Không… không có gì. Tôi chỉ là…"
Kỷ Hòa bỗng tiến sát lại gần, đôi mắt trong trẻo như nhìn thấu người đối diện.
Lý Ương Ương nín thở, hoang mang hỏi:
"Cô… cô làm gì vậy?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.