Từ Xán nhìn Từ Tinh Tinh, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt.
“Xin lỗi… Xin lỗi em…”
Chỉ đến lúc này, cô mới đột nhiên hiểu ra… Cô đã mất đi điều gì.
Không chỉ là mạng sống.
Mà còn cả tương lai, cả cơ hội để sống tiếp, cả những thứ cô đáng lẽ có thể trân trọng…
Cô đã có tất cả trong tay, nhưng vào thời khắc ấy, cô lại chẳng nhận ra điều gì cả.
Từ Tinh Tinh siết chặt nắm tay, nghẹn ngào nói: “Chị không phải kẻ thứ ba! Là gã đàn ông kia lừa chị!”
Từ Xán nhìn em gái, nước mắt rơi xuống.
Cô bật thốt lên: “Đúng vậy! Chị không phải kẻ thứ ba! Là gã ta lừa chị!”
Đây là lần đầu tiên cô dám hét to điều này.
Từ Tinh Tinh gật đầu thật mạnh. Đối với cô, chị gái không bao giờ là người như họ đã nói.
Đột nhiên, Kỷ Hòa lên tiếng: “Cô muốn báo thù không?”
Từ Xán ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn của Kỷ Hòa, sau đó khẽ lắc đầu.
“Là do tôi đã chọn kết cục này.” Cô nói, giọng bình thản nhưng đầy chua xót. “Lúc đó tôi không đủ dũng khí, mà giờ thì tôi nhận ra… cũng chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa.”
Cô đã buông bỏ.
Điều cô hối tiếc nhất, chính là không thể cùng em gái trưởng thành.
Đằng sau Từ Xán, một khe hở đen ngòm từ từ xuất hiện.
Cô liếc nhìn nó, rồi lại quay sang Từ Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, chị đi đây.” Cô mỉm cười, nhẹ giọng dặn dò. “Bố mẹ sau này phải nhờ em chăm sóc. Đừng nghĩ về chuyện của chị nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1923939/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.