"Chúng ta không biết viện trưởng là người thế nào. Nếu bà ta cũng không tốt, vì danh dự của cô nhi viện mà ém chuyện này xuống thì sao?"
Hạ Phong sững sờ.
Cũng đúng.
Nếu viện trưởng bao che, vậy thì…
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Báo cảnh sát."
Giọng Kỷ Hòa bình tĩnh.
"Chuyện này phải giao cho người chuyên nghiệp xử lý. Có pháp y đến kiểm tra, không ai chối cãi được."
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, không có ai để ý.
Nếu báo cảnh sát ngay lúc này, trừ bọn họ ra, sẽ không ai biết cả.
Hạ Phong nhìn cô vài giây, rồi gật đầu thật mạnh.
Ngay khi Hạ Phong định lấy điện thoại ra, bé trai đột nhiên hoảng hốt la lên:
"Đừng báo cảnh sát! Đừng báo cảnh sát mà!"
Cậu bé nắm chặt góc áo, giọng lí nhí, nhưng rõ ràng là sợ hãi:
"Cô giáo nói với em… không được kể chuyện này cho ai hết. Nếu em báo cảnh sát, em sẽ không phải là bé ngoan nữa. Cô giáo sẽ mắng em…"
Đôi mắt trong veo, non nớt của đứa trẻ khiến lòng Hạ Phong nhói lên. Anh ta nghiến răng, thầm rủa cô giáo khốn nạn kia cả trăm lần. Đến cả một đứa nhỏ thế này mà cũng bắt nạt, đúng là không bằng cầm thú!
Kỷ Hòa ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên quyết:
"Mấy lời đó của cô giáo, em không cần nghe theo đâu. Có những lúc… không nhất thiết phải làm bé ngoan."
Bé trai ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối. Cậu bé còn quá nhỏ để hiểu rằng—giây phút này, khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/2138795/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.