Điền Kỳ bắt đầu thấy bất an.
Cô bật đèn pin trên điện thoại, nhặt lấy một cành cây ven đường để dò đường trong màn sương mù dày đặc.
Bất chợt, ở cuối con đường phủ mờ bởi sương trắng xóa, cô lờ mờ trông thấy bóng dáng một người đang đứng. Quần áo quen thuộc, kiểu tóc cũng không lạ gì.
Là Trì Dật! Không thể nào nhầm được!
"A Dật!" – Điền Kỳ hét lên, giọng cô run rẩy nhưng không giấu nổi sự mừng rỡ, rồi chẳng suy nghĩ gì nữa, lao nhanh về phía người kia.
Bất ngờ, chân cô vấp phải thứ gì đó lổn nhổn dưới đất.
“Bịch!”
Cô ngã nhào xuống đất, đau điếng.
Cú ngã khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn đôi chút – và cũng từ đó, cô nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình…
Không phải người.
Là một con bù nhìn.
Nhưng tại sao con bù nhìn ấy lại mặc chiếc áo thun trắng giống hệt cái áo mà Trì Dật thường mặc?
Không thể nào… cũng chỉ là áo thun trắng thôi mà… thứ quần áo quá đỗi phổ biến, ai mà chẳng có?
Điền Kỳ nuốt nước bọt, cố ép mình không suy nghĩ lung tung.
“Chắc là trùng hợp thôi, chỉ là trùng hợp…” – cô tự nhủ trong lòng. – “Người sống sao có thể biến thành bù nhìn được chứ…”
Con bù nhìn đứng bất động giữa đồng cỏ, phủ sương mờ. Trên gương mặt giấy được vẽ nguệch ngoạc kia là một nụ cười kỳ dị, lạnh ngắt.
Tí tách… tí tách…
Trời bắt đầu mưa.
Những giọt mưa rơi lên mặt bù nhìn, làm nhòe đi lớp mực vẽ.
Gương mặt ấy dần tan chảy… mắt, mũi, miệng đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/2720438/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.