Quý Khinh Chu nhìn anh, đột nhiên có chút nói không nên lời.
Sở Thành thấy cậu lại bị cảm động, quả thật hết cách, "Tối qua dạy em thế nào?"
Quý Khinh Chu không thèm quan tâm, vươn tay ôm anh.
Sở Thành bất lực thở dài, ôm cậu vỗ vỗ lưng, "Sao mà giống con nít thế."
"Chẳng phải anh xem tôi như con nít à? Lại còn mừng tuổi cho tôi nữa."
"Lì xì mừng tuổi là truyền thống nhà tôi mà."
Quý Khinh Chu không nói gì, chỉ yên lặng ôm anh.
Sở Thành để cậu ôm một lúc, lát sau cậu mới thả tay ra nói với anh, "Tìm xe của anh tiếp đi."
Sở Thành cười cười xoa đầu cậu.
Sau khi Quý Khinh Chu tạm biệt Sở Thành thì xuống căn tin bệnh viện mua bữa sáng rồi về phòng Uông Phương. Uông Phương vẫn chưa thức dậy, Quý Khinh Chu thấy thời gian còn sớm, nghĩ chắc Dư An Nghi cũng chưa tỉnh ngủ nên đeo tai nghe vào lướt video.
Lúc Dư An Nghi nhận được điện thoại của Quý Khinh Chu đã là buổi trưa, cô mới vừa trang điểm xong còn đang nghĩ xem hôm nay nên mặc chiếc váy nào thì nhận được điện thoại của Quý Khinh Chu.
"Chúc em năm mới vui vẻ." Quý Khinh Chu nói.
"Chúc anh năm mới vui vẻ." Dư An Nghi nhìn tủ đồ, cái thì đơn giản quá, cái thì lại hở quá.
"An Nghi, anh có việc muốn nhờ em." Quý Khinh Chu suy nghĩ một lúc quyết định hỏi thẳng.
Dư An Nghi hỏi, "Nhờ gì em?"
"Mấy miếng ngọc lần trước em cho anh xem vẫn còn chứ? Anh muốn mua 1 miếng, tốt nhất là miếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/2146297/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.