Tiểu thuyết của cô vĩnh viễn luôn có ý mới. Ví dụ như quyển này đây, rõ ràng nội dung phải theo hướng bi kịch mới đúng, mở màn nam chính Du Châu bị đả kích vì bị hôn thê nhảy lầu ngay trước mặt. Y bị dọa đến mức mắc bệnh tâm thần. Tình tiết rõ ràng như vậy nhưng mọi người lại phát hiện câu chuyện không đi theo hướng bi thảm, ngược lại tiểu thuyết bi thương lại có thể viết ra hài hước đến bất ngờ. Du Châu là người điên, chính bởi vì y mắc bệnh tâm thần nên mới tạo ra sự đối lập khiến độc giả đọc không nhịn được phải bật cười. Sau khi cười xong lại còn chút chua xót dư âm. Người ta sẽ đau lòng cho Du Châu, chua xót thay cha mẹ Du Châu. Người đọc khó chịu hết mức vậy mà diễn biến câu chuyện lại quay xe nhanh đến bất ngờ. Như kết thúc của chương 2, cha mẹ Du Châu nhìn con trai trồng rau, buồn khổ đến mức khóc lả, ngay lúc ấy lại có người đến mua đồ. Chờ tới khi hai người tỉnh táo lại thì trong tay đã cầm cả một nắm tiền. Rau dưa đều được bán đi. Trần biên tập: "Mặc kệ xã báo khác tìm bao nhiêu người cũng chỉ có thể bắt chước phần ngoài, lại không thể sao chép được ý nghĩa bên trong câu chuyện của cháu." Ông nhìn tên sách, nói: "Túi bách bảo thần kỳ của Du Châu, tên này có chút kỳ quái." Khúc Tiểu Tây thành thật đáp: "Cháu tính sẽ viết một ít thường thức sinh hoạt trong quyển sách này, có lẽ không nhất định sẽ hữu dụng nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/2929026/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.