Mấy ngày sau đó, cả hai đều như đang giấu những tâm sự riêng. Khi chạm mặt cũng chỉ lặng lẽ rời đi, không ai lên tiếng. Không giống như trước kia, Tiêu Ngôn Cẩn sẽ luôn bám theo phía sau Quý Vân Nặc để cố tình chọc tức Sở Lạc hay đến phòng luyện tập của họ để rủ Quý Vân Nặc đi ăn cơm, phát kẹo, tạo không khí.
Sở Lạc thì vui ra mặt, thi thoảng còn cố tình châm chọc Tiêu Ngôn Cẩn: “Li.ếm cẩu li.ếm đến cuối cùng cũng chẳng được gì ngoài hai bàn tay trắng.”
Còn Quý Vân Nặc lại càng lạnh nhạt hơn trước, tâm trạng luôn nặng nề, thái độ đối với bất kỳ Alpha nào cũng đều xa cách nhất là với Tiêu Ngôn Cẩn.
Cứ như thể họ chưa từng quen biết, đi ngang nhau cũng không nhìn, không chào.
Đến cả Giang Nam thích đẩy thuyền CP của họ cũng cảm thấy không ổn.
Hai người này đang giận dỗi nhau à? Không được rồi phải để ý thêm mới được!
Tiêu Ngôn Cẩn sau khi luyện tập xong liền cùng Giang Nam cười nói đi ra khỏi phòng tập.
Đúng lúc nhóm người trong phòng bên cạnh cũng đi ra.
Quý Vân Nặc là người cuối cùng rời phòng. Ánh mắt của nàng và Tiêu Ngôn Cẩn vô tình chạm nhau. Cả hai không nói một lời, lặng lẽ bước về hai hướng khác nhau.
“Này, trước kia không phải cậu cứ bám theo Quý đại tiểu thư à? Giờ cô ấy đang một mình đấy, mau lại rủ cô ấy đi ăn cơm đi!” Giang Nam chạm nhẹ vào tay Tiêu Ngôn Cẩn.
Tiêu Ngôn Cẩn thản nhiên đáp: “Thôi đi, người ta chê tôi còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741587/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.