Cổ trắng thon dài của nàng vẫn còn đọng mồ hôi khiến vải có phần ướt mang lại cảm giác thanh khiết như đóa sen vừa hé nở. Nàng hoàn toàn không trang điểm, mà vẫn đẹp đến kinh diễm.
Tiêu Ngôn Cẩn hơi đỏ mặt.
Không biết vì sao, Tức Mặc Trà như bị một mũi tên đâm vào tim đau đến nhói lòng.
Bởi vì ánh mắt của Quý Vân Nặc thật sự quá lạnh lùng và đáng sợ.
Đắc tội Quý Vân Nặc tức là đắc tội Quý gia. Tức Mặc Trà biết rõ điều đó, nên vội vã đổi giọng, gượng cười nói: “Vị này chắc là Quý tiểu thư?”
Quý Vân Nặc gật đầu, sắc mặt vẫn lạnh như sương tuyết: “Tổ đạo diễn đã chuẩn bị khu nhà ăn sang trọng riêng cho khách mời. Tiểu thư nên đến đó, thay vì tranh cơm ở đây với chúng tôi.”
Lời nói này, thật chẳng khách sáo chút nào.
Sắc mặt Tức Mặc Trà tái nhợt, ánh mắt lay động, lúng túng cực độ.
“À… à, ra là vậy, làm phiền rồi.” Nói xong, cô ấy lau nước mắt rồi bỏ chạy.
Thời Chính Nghĩa trầm trồ hai tiếng: “Có chỗ dựa vẫn là khác biệt thật.”
Tiêu Ngôn Cẩn len lén liếc nhìn Quý Vân Nặc. Quý Vân Nặc thì chẳng thèm để ý tới ánh mắt đó, chỉ tiếp tục ăn cơm.
Tiêu Ngôn Cẩn lẩm bẩm trong lòng:
Đại tiểu thư lạnh lùng đáng ghét!
Tối đến, Tiêu Ngôn Cẩn mới có cơ hội hẹn Quý Vân Nặc ra nói chuyện.
Hai người hẹn nhau ở một góc ban công yên tĩnh, không có người, không có máy quay, chỉ có họ.
“Nặc tỷ tỷ…”
“Hửm?”
“Chuyện lúc ăn cơm khi nãy…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741598/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.