Trong phòng ngủ, Giang Nam chuẩn bị mấy món ăn cho Lan Nguyện Nịnh.
Vì không thể nói chuyện, Lan Nguyện Nịnh dùng điện thoại gửi tin nhắn cho cô.
[Đây là lần đầu tiên có người nấu cơm cho tôi.]
Giang Nam không nhịn được bật cười.
[Tôi cũng là lần đầu tiên nấu cơm cho người khác, không có nhiều kinh nghiệm, mong chị sẽ thích.]
Lan Nguyện Nịnh trầm mặc một lúc rồi nhắn lại.
[Nam Nam nhà giàu như vậy, cha mẹ em chắc vì thương em mà không để em động tay nấu ăn. Em lại lần đầu tiên nấu cho tôi, đó là vinh hạnh của tôi.]
Giang Nam ngẩng đầu, nhìn Lan Nguyện Nịnh đang mỉm cười.
Cô ấy đã thành người câm rồi, vậy mà vẫn có thể cười rạng rỡ đến thế.
Bất giác, lòng Giang Nam chợt đau xót.
[Chị nói đúng, cha mẹ tôi thật sự rất thương tôi. Mẹ tôi từng nói, nếu sau này tôi không muốn đi làm cũng không sao, vì nhà tôi có rất nhiều tiền.
Khi thi tuyển tú, mẹ còn gọi cho tôi khóc lóc không dứt, nói thương tôi, không muốn tôi vất vả. Vì vậy tôi rất yêu gia đình mình. 😁]
Nhưng đối phương lại không trả lời.
Lan Nguyện Nịnh vốn luôn trả lời rất nhanh, nhưng lần này Giang Nam đợi mãi cũng không thấy hồi âm. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Lan Nguyện Nịnh đang lau nước mắt.
Giang Nam giật mình, vội đưa khăn giấy cho cô ấy.
Lo lắng hỏi: “Nguyện Nịnh tỷ tỷ, chị sao vậy? Đừng khóc.”
Omega luôn mạnh mẽ này cuối cùng cũng không kiềm được mà khóc rồi.
Giang Nam trong lòng chỉ thấy xót xa, rất đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741621/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.