Đột nhiên, mùi rượu đào ấy lại biến mất một cách kỳ lạ.
Tiêu Ngôn Cẩn còn tưởng mình bị ảo giác.
“Cô... cô khỏe chứ?”
“Thật sự rất vui vì có thể gặp được Tiêu sư tỷ ở đây. Hôm nay công ty có chuyện như vậy, may mà có chị.”
“Khách sáo rồi.” Tiêu Ngôn Cẩn mỉm cười đáp lại.
“Chị...” Mộ Nhu Tuyết mặt đỏ lên, hơi ngượng ngùng hỏi: “Chị không nhớ ra em sao?”
Tiêu Ngôn Cẩn nhìn kỹ một lúc: “Tôi với cô từng quen nhau à?”
Mộ Nhu Tuyết trong lòng chấn động, hơi thất vọng thở dài một tiếng.
“Em sẽ khiến chị một lần nữa nhớ kỹ em.”
Tiêu Ngôn Cẩn nhíu mày, quay người bước đi.
Không buồn quan tâm đến Omega xinh đẹp kia vẫn đang lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô.
Về đến xe, Tiêu Ngôn Cẩn điên cuồng cầm lấy chai nước khoáng và uống liên tục, cho đến khi bụng căng trướng mới miễn cưỡng dừng lại.
Thật kỳ quái... ngoài tin tức tố của Quý Vân Nặc, cô đã rất lâu rồi không còn ngửi thấy tin tức tố của Omega khác.
Mà Omega này hiển nhiên không phải người bình thường, không chỉ xinh đẹp mà khí chất còn quá nổi bật. Một gia đình giàu có như thế, chắc chắn là nhân vật có địa vị. Nhưng... hào môn nào họ Mộ chứ?
Tiêu Ngôn Cẩn suy nghĩ mất cả nửa tiếng, đến khi có người gõ cửa xe mới sực tỉnh.
Một người bạn cũ xuất hiện trước mắt.
Gặp lại người bạn tốt ngày xưa, tất nhiên Tiêu Ngôn Cẩn rất vui vẻ, hai người trò chuyện sôi nổi. Nhưng nói chuyện một lúc, người bạn ấy bỗng thở dài.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741642/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.