🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Diệp Thanh ăn xong hai bát canh lớn mới dừng lại, cảm thấy cơ thể dần có lại sức lực sau khi ăn xong món bánh mì xào thịt xông khói còn nóng hổi. Nhìn sang bên cạnh, tiểu bảo bối cũng ăn xong, đang nằm ngửa trên giường, đôi tay nhỏ thỉnh thoảng lại xoa xoa bụng nhỏ.

 

Trong nồi vẫn còn một ít bánh mì xào thịt xông khói, Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa đã ăn xong, liền bước đến hỏi: "Ngươi còn muốn ăn nữa không?"

 

Giang Cẩm Hoa lắc đầu, cơ thể nàng lại bắt đầu nóng lên. Mỗi khi vào thời kỳ mẫn cảm, cơ thể sẽ bắt đầu phát nhiệt, tiếp đó ý thức cũng mơ hồ dần. Lúc này, một người Khôn Trạch rất cần sự an ủi từ Càn Nguyên.

 

Giang Cẩm Hoa nghiến chặt môi dưới, cố gắng kìm nén cơn thèm muốn ra tay với Diệp Thanh. (Editor: trời ơi coi AI nó dịch kìa =]])

 

Diệp Thanh lấy bát từ tay Giang Cẩm Hoa, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng ấy, "Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi dọn dẹp một chút rồi cũng nghỉ."

 

Nói xong, Diệp Thanh đứng dậy đi về phía đống lửa, bóng dáng của cô dưới ánh lửa bỗng trở nên dài hơn.

 

Diệp Thanh đi rồi, hương thơm ngọt ngào của rượu nho thoảng qua cũng biến mất. Giang Cẩm Hoa nhìn bóng lưng của Diệp Thanh, bỗng nhiên thấy mắt mình nóng lên, không biết sao lại cảm thấy tủi thân. Có lẽ là do phản ứng bản năng trong thời kỳ mẫn cảm của Khôn Trạch, nàng càng ngày càng phụ thuộc vào hương thơm từ Diệp Thanh.

 

Nhưng ngay cả khi muốn Diệp Thanh đến giúp mình, Giang Cẩm Hoa vẫn không thể thốt ra lời đó. Nàng lại cuộn mình trong chăn, hai tay nắm chặt lấy chăn, trong một khoảnh khắc, Giang Cẩm Hoa thậm chí hy vọng Diệp Thanh có thể nhìn sang mình nhiều hơn một chút, phát hiện ra sự bất thường của nàng thì tốt biết mấy.

 

Diệp Thanh đi đến đống lửa, dọn dẹp bát đũa, rồi thêm vài cành cây vào đống lửa để giữ cho lửa cháy mạnh mẽ.

 

Tiểu bảo bối ngoan ngoãn ngồi cạnh Diệp Thanh, đôi mắt sáng long lanh nhìn Diệp Thanh, đứa nhỏ cảm thấy Diệp Thanh thật tuyệt vời, như thể không có gì là cô ấy không làm được.

 

Diệp Thanh cúi đầu nhìn thấy tiểu bảo bối, cô đưa tay véo nhẹ má đứa nhỏ, cười nói: "Muội ăn no chưa?"

 

"No rồi." Tiểu gia hỏa vừa nói vừa xoa bụng nhỏ của mình.

 

Diệp Thanh bị đứa nhỏ làm cho bật cười, dịu dàng nói: "Nếu buồn ngủ thì đi nghỉ sớm đi nhé?"

 

"Được rồi, muội còn muốn chơi thêm một chút." Tiểu gia hỏa ngây ngô đáp.

 

"Vậy cũng được, nhưng nhớ không được lại gần đống lửa nhé."

 

"Vâng vâng." Tiểu gia hỏa lại ngoan ngoãn gật đầu.

 

Ngay lúc Diệp Thanh đang nói chuyện với tiểu gia hỏa, cô nghe thấy tiếng ***** nhẹ từ phía sau. Diệp Thanh quay đầu, nhìn thấy Giang Cẩm Hoa đang cuộn mình trong góc, thân thể run rẩy, hơi thở gấp gáp và hỗn loạn.

 

Diệp Thanh nhíu mày, vội vàng chạy đến bên Giang Cẩm Hoa, thấp giọng hỏi: "Giang Cẩm Hoa, ngươi sao vậy? Lại không khỏe à?"

 

Tiểu gia hỏa cũng tò mò đi theo đến, nhìn thấy khuôn mặt tỷ tỷ đẫm mồ hôi, đứa nhỏ xót xa hỏi: "Tỷ ơi, tỷ sao vậy?"

 

Giang Cẩm Hoa nhìn mờ mịt, cố gắng chịu đựng cơn đau trong cơ thể, an ủi: "Tỷ không sao đâu, Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn đi ngủ đi, đừng nhìn sang đây."

 

"Nhưng nhưng muội lo cho tỷ." Tiểu gia hỏa nói, đôi mắt đỏ hoe.

 

Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa thực sự khó chịu, vội vã xoa đầu tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng an ủi: "Dạng Dạng ngoan, đi ngủ đi, tỷ ở đây có ta rồi, nghe lời nhé?"

 

Hai tỷ đã nói vậy, tiểu gia hỏa đành gật đầu, ngược lại đi về giường của mình.

 

Đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn lên người, nhưng đôi mắt to vẫn lén lút nhìn hai tỷ tỷ.

 

Giang Cẩm Hoa nghe thấy tiếng Diệp Thanh, thân thể bất giác run lên. Nàng ngẩng đầu, nhưng tầm nhìn đã không thể nhìn rõ khuôn mặt Diệp Thanh nữa.

 

Trong mắt Giang Cẩm Hoa đầy rẫy sự đấu tranh và đau đớn: "Diệp Thanh... Ta, ta khó chịu quá, khó chịu lắm."

 

Hai từ "giúp ta" mà Giang Cẩm Hoa vẫn không thể thốt ra.

 

Diệp Thanh thấy vẻ mặt đầy đau đớn của Giang Cẩm Hoa, trong lòng lập tức hiểu ra. Cô quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm Giang Cẩm Hoa vào lòng, cảm giác lập tức truyền đến một cơ thể nóng bỏng, và Giang Cẩm Hoa rõ ràng đang run rẩy.

 

Diệp Thanh ôm chặt Giang Cẩm Hoa, nhẹ nhàng nói: "Giang Cẩm Hoa, ta sẽ đưa thêm một chút tín hương cho ngươi, ngươi đừng sợ."

 

Nói xong, Diệp Thanh nhẹ nhàng xoay mặt Giang Cẩm Hoa sang trái, để lộ ra chỗ khế ước ở bên phải.

 

Diệp Thanh dùng tay trái lần nữa siết chặt chân mình, cơn đau nhói khiến cô vẫn giữ được sự tỉnh táo, sau đó mới cúi xuống, nhẹ nhàng cắn vào và truyền hương tín từ từ cho Giang Cẩm Hoa.

 

Khi Diệp Thanh vừa cắn vào, Giang Cẩm Hoa vô thức nắm chặt cánh tay Diệp Thanh, cơ thể cũng theo đó run lên, phát ra vài tiếng rên rỉ thấp.

 

Tín hương lạnh lẽo đi vào cơ thể, xoa dịu cảm giác bỏng rát trong người Giang Cẩm Hoa, thay vào đó là một cảm giác thoải mái không thể tả được.

 

Giang Cẩm Hoa vô thức thở nhẹ, tiếng thở của nàng lọt vào tai Diệp Thanh khiến cô cảm thấy khó chịu, bởi lẽ cô đã phải siết chặt chân mình để giữ tỉnh táo. Tiếng rên rỉ của Khôn Trạch như một sự dụ dỗ vô hình, không ngừng tấn công các phòng tuyến của cô.

 

Hơi thở Diệp Thanh trở nên gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán và hai bên mặt, cổ họng cô như có một đám lửa đang cháy, hơi nóng đó suýt nữa đã nuốt chửng sự tỉnh táo của cô.

 

Không được, nếu thực sự kết ước, thì mạng của mình cũng xong. Diệp Thanh nghĩ vậy, đồng thời siết chặt ngón tay trên đùi, cơn đau dữ dội khiến cô tỉnh táo lại, lý trí dần quay trở lại.

 

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, đồng thời cảm thấy tín hương của mình đã truyền đủ, Diệp Thanh từ từ rút môi ra, khi đôi môi rời khỏi cổ Giang Cẩm Hoa, để lại một dấu ấn mờ mờ, làn da trắng nõn của Giang Cẩm Hoa khiến dấu ấn này trở nên rất rõ ràng.

 

Diệp Thanh nhìn khuôn mặt mê ly của Giang Cẩm Hoa, trong lòng không khỏi sợ hãi. Cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã trở lại sự tỉnh táo.

 

Vừa rồi thật nguy hiểm, cô cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ nghe tiếng thở của Giang Cẩm Hoa, suýt nữa không kìm chế được mà hoàn toàn kết ước với Khôn Trạch ấy. Có vẻ như Khôn Trạch quả thật có lý do để sợ Càn Nguyên, đôi khi, Càn Nguyên sẽ mất kiểm soát, chỉ hành động theo bản năng cơ thể.

 

May mắn là cô tự chủ được, lại luôn phải siết chặt mình, nếu không thật sự rất dễ mất kiểm soát.

 

Diệp Thanh thấy trên mặt Giang Cẩm Hoa vẫn còn những giọt mồ hôi, cô định đứng dậy lấy khăn lau cho nàng ấy, nhưng lại bị Giang Cẩm Hoa nắm chặt cánh tay, không tiện đứng lên.

 

Diệp Thanh đành phải dùng tay áo của mình nhẹ nhàng lau mồ hôi, cả buổi chiều cô đã truyền tín hương cho Giang Cẩm Hoa mấy lần, tối nay chắc chắn cũng phải làm vậy.

 

Dựa theo tính cách của Giang Cẩm Hoa, dù có khó chịu, nàng cũng chắc chắn sẽ không chủ động tìm mình cầu cứu, Diệp Thanh lại lo lắng nếu mình ngủ cùng tiểu bảo bối, nếu đêm ngủ quá say thì không thể chăm sóc Giang Cẩm Hoa được.

 

Cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định ngủ cùng Giang Cẩm Hoa, như vậy nếu có chuyện gì xảy ra, cô có thể phát hiện ra ngay, cũng không phải chạy qua chạy lại, chỉ là không biết mình có thể giữ được mức độ thiện cảm mong manh này hay không.

 

Diệp Thanh thở dài, đành phải ôm Giang Cẩm Hoa vào lòng rồi nằm xuống, Giang Cẩm Hoa gần như theo bản năng chui vào trong lòng Diệp Thanh, vì đã được truyền tín hương, giờ nàng ấy có chút sức lực, nhưng ý thức vẫn mơ hồ, vì thế không thể không tìm kiếm nguồn gốc mùi rượu nho ngọt.

 

Giang Cẩm Hoa liên tục cọ cọ vào Diệp Thanh, mũi thỉnh thoảng lại ngửi nhẹ, cuối cùng đã tìm thấy được nguồn mùi rượu nho ngọt.

 

Nàng chỉ cảm thấy mùi đó mát lạnh, khi lại gần cảm thấy rất dễ chịu, vì thế Giang Cẩm Hoa quyết định dán hẳn mặt mình vào đó.

 

Hơi thở ấm áp của nàng phả vào chỗ khế ước của Diệp Thanh, khiến Diệp Thanh vô thức run lên. Cô đưa tay đẩy nhẹ Giang Cẩm Hoa, "Đừng, ngứa quá."

 

Nhưng lúc này Giang Cẩm Hoa hoàn toàn không nghe thấy lời của Diệp Thanh, nàng chỉ cảm thấy dễ chịu ở đó, vì thế tiếp tục dụi mũi vào, mỗi lần nàng dụi vào, tín hương trong khế ước lại thoát ra một ít, Giang Cẩm Hoa như con mèo bị nghiện, thoải mái dụi vào đó rồi nũng nịu.

 

Diệp Thanh suýt nữa thì phát điên. Mùi tín hương của Giang Cẩm Hoa vốn đã quanh quẩn bên cô, cô bị hương hoa đào bao phủ, vốn đã rất khó chịu, giờ chỗ khế ước còn bị Giang Cẩm Hoa không ngừng cọ xát, khiến toàn thân càng thêm khó nhịn.

 

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng dưới của Giang Cẩm Hoa, nhắc nhở: "Cẩm Hoa, ngươi có thể lùi ra một chút được không? Thật sự chịu không nổi rồi."

 

Không ai đáp lại cô, chỗ khế ước vẫn bị Giang Cẩm Hoa nhẹ nhàng cọ vào, dường như chưa thấy đã, Giang Cẩm Hoa chỉ cảm thấy mùi hương nho xanh ngắt quãng, không thể hít đầy mũi, liền lần theo nguồn gốc, trực tiếp hé miệng ngậm lấy.

 

Diệp Thanh chết lặng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm ấm của Giang Cẩm Hoa đang dán lên cổ mình, chỗ khế ước bị đối phương "trêu chọc".

 

Giang Cẩm Hoa lúc này vẫn chưa hồi phục tri giác, nàng chỉ cảm thấy mình đang hút được một làn hương ngọt ngào, mùi hương đó mát lạnh, hơi giống vị nho, lại xen lẫn hương rượu ngọt, khiến nàng không kiềm được mà hít thêm vài hơi.

 

Mùi hương ấy như có ma lực, càng hút càng không dừng lại được, cơ thể cũng càng lúc càng dễ chịu, chỉ là đầu óc lại thêm mơ màng, giống như say rượu, mùi hoa đào và rượu nho xanh hòa quyện vào nhau khiến nàng càng hút càng nghiện.

 

Diệp Thanh thì không chịu nổi nữa. Hai bên mặt và vành tai đỏ bừng lên - nói thật, ở tận thế cũng chẳng ai dám chiếm tiện nghi của cô, không ngờ vừa đến đây mấy hôm đã bị nữ chính chiếm tiện nghi, lại còn là chỗ khế ước - chỗ quan trọng nhất.

 

Diệp Thanh hít sâu một hơi, cảm thấy không thể để kéo dài thêm nữa, nếu còn để Giang Cẩm Hoa hút tiếp, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

 

Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy vai Giang Cẩm Hoa, giọng nói mang theo chút nhẫn nhịn cực hạn: "Cẩm Hoa, đủ rồi, cứ thế này nữa, ta thật sự chịu không nổi đâu."

 

Nhưng người trong lòng cô đâu có chịu nghe, lực hút chẳng giảm chút nào, Diệp Thanh không còn cách nào, đành phải dùng vũ lực.

 

Một tay cô đỡ sau lưng Giang Cẩm Hoa, tay còn lại thì mạnh mẽ đẩy đầu nàng ấy rời khỏi chỗ khế ước, lúc này Diệp Thanh mới có thể ***** mấy hơi, toàn thân cũng đỡ hơn đôi chút.

 

Thế nhưng người trong lòng cô lại không chịu, cảm giác rượu ngọt mát lạnh trong miệng biến mất, Giang Cẩm Hoa sốt ruột níu lấy vạt áo Diệp Thanh, lẩm bẩm: "Cho ta, mau cho ta, rượu đâu? Ta vẫn chưa uống đủ."

 

Nói đến đoạn sau, giọng Giang Cẩm Hoa mang theo uất ức và nghẹn ngào, nước mắt như không thể kiểm soát, từng giọt từng giọt rơi xuống.

 

Đầu Diệp Thanh như muốn nổ tung, dịu giọng giải thích: "Tín hương của ta có mùi rượu nho xanh, hút nhiều quá sẽ khiến người ta say. Ngươi nhìn lại xem, bây giờ chắc ngươi đã say rồi đấy."

 

Ánh mắt Diệp Thanh rơi xuống gương mặt Giang Cẩm Hoa. Hai má nàng ấy đỏ bừng, trong mắt tràn ngập vẻ mê ly, ánh nhìn không còn tiêu cự, vừa khóc vừa uất ức nói không ngừng: "Không quan tâm, ta muốn rượu ngọt, mau cho ta rượu, khó chịu, khó chịu quá..."

 

"Giang Cẩm Hoa, ngươi tỉnh táo lại đi, nhìn kỹ ta là ai, đừng làm loạn nữa."

 

Diệp Thanh đưa tay giúp nàng ấy lau nước mắt, nhưng Giang Cẩm Hoa lại khóc càng lớn: "Đồ keo kiệt, ngươi giấu rượu ngọt ở đâu rồi? Ta ngửi thấy mà!" (Editor: Lạc Phái làm O của bả *****ê quá *****ê =]]])

 

Vừa nói, nàng vừa giãy giụa, đầu không ngừng rúc về phía cổ bên phải của Diệp Thanh, nước mắt rơi lã chã làm ướt cả cổ cô.

 

Diệp Thanh thấy nàng khóc đến mức thở không ra hơi, nhất thời cũng không biết phải làm sao. Dù gì hôm nay mình cũng đã cắn Giang Cẩm Hoa mấy lần rồi, thôi thì mặc kệ đi, để nàng ấy cắn lại, coi như huề.

 

Nghĩ vậy, Diệp Thanh rút tay đang cản đầu Giang Cẩm Hoa về, nằm xuống trong tư thế chờ bị cắn.

 

Giang Cẩm Hoa cảm thấy không còn vật cản nữa, khịt khịt mũi, lại lần nữa rúc đến chỗ khế ước của Diệp Thanh, há miệng cắn xuống.

 

Cuối cùng được uống thứ rượu ngọt mình mong muốn, Giang Cẩm Hoa lập tức yên lặng trở lại. Từng ngụm rượu ngọt trôi xuống khiến cơ thể nàng dần bình ổn, chỉ là đầu óc lại càng thêm choáng váng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.