🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đồng thời, trong phủ Thượng thư Hộ bộ, Giản Tịch vừa mới tan học, vành mắt nàng lúc này vẫn còn đỏ hoe. Ngày nàng tiến cung ngày một gần, lễ nghi học một đống, nàng đã học đến loạn cả lên, điều quan trọng hơn là trong lòng nàng thật sự chột dạ. Vừa nghĩ đến mối quan hệ thân cận giữa gia đình nàng và phủ Tề vương, Giản Tịch liền có cảm giác như đã nhìn thấy trước tương lai của mình.

 

Bị Thái nữ bắt lại rồi giam lỏng, đó đã là kết cục tốt nhất mà Giản Tịch có thể tưởng tượng ra. Những kết cục khác cũng không khác mấy, chỉ khác là nàng sẽ bị chém đầu hay bị ban rượu độc. Tóm lại, mỗi khi nghĩ đến những điều này, Giản Tịch lại bắt đầu khóc thút thít không ngừng.

 

Giản Tư thực sự không thể nhìn nổi nữa, bước tới khuyên nhủ: "Muội làm khổ bản thân vậy để làm gì? Ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, muội mà thật sự vào Đông cung, Thái nữ cũng chẳng thích kiểu người hay khóc nhè thế này đâu."

 

Giản Tịch vừa nghe, liền khóc còn thảm hơn: "Tỷ nói hay nhỉ? Còn thích ta? Thái nữ không lập tức lôi ta ra ngoài chém đầu thì ta đã phải lạy trời lạy đất rồi, tỷ chỉ giỏi nói mát thôi, tỷ có phải là người bị đưa vào Đông cung đâu mà nói dễ dàng như vậy."

 

Nói xong, Giản Tịch lại khóc to hơn, cứ như thể đã thấy trước tương lai của mình, thậm chí nàng còn cảm thấy cổ mình bắt đầu đau.

 

Giản Tư thấy nàng như vậy, thở dài rồi tiếp tục nói: "Muội cũng đừng nghĩ tiêu cực như vậy mãi. Này, ta nghe nói Quận chúa Lạc An lại tạo ra một loại trái cây rất ngon, hình như gọi là dưa hấu, giờ đã lan truyền khắp Kinh Thành rồi đó."

 

Vừa nghe đến đồ ăn, nước mắt của Giản Tịch liền tạm dừng một chút, sau đó nàng phát hiện thứ ngon đó chẳng liên quan gì đến mình, liền tiếp tục thút thít: "Liên quan gì đến muội? Muội có được ăn đâu!"

 

"Hiện giờ thì không liên quan, nhưng sau này muội vào Đông cung, chẳng phải có thể ăn được món ngon trong cung rồi sao? Lỡ như Thái nữ thích muội, đương nhiên sẽ ban thưởng những món ngon đó." Giản Tư tiếp tục khuyên nhủ, dù gì muội muội nàng tham ăn, dùng đồ ăn để dụ thì không sai được.

 

Giản Tịch vừa khóc vừa nấc hai cái: "A tỷ, tỷ cố ý chọc muội có phải không? Với cái bộ dạng của muội, Thái nữ không giết muội ngay lập tức đã là may mắn rồi, còn thích muội? Tỷ mơ gì vậy? Hu hu hu..."

 

Giản Tư thấy không khuyên nổi nữa, dứt khoát im miệng rồi chuồn mất, để lại một mình Giản Tịch tiếp tục buồn rầu trong góc.

 

 

Tối đến, Giang Cẩm Hoa và Diệp Thanh vừa tắm xong chuẩn bị đi nghỉ, Diệp Thanh liền dính chặt lấy nàng. Trải qua khoảng thời gian rèn luyện vừa rồi, vài nữ quan bên cạnh Giang Cẩm Hoa đã có thể phụ giúp xử lý một phần công vụ, ví dụ như hiện tại, Giang Cẩm Hoa không cần phải lên triều mỗi ngày, mấy nữ quan dưới quyền luân phiên ghi chép sự vụ, nhờ vậy nàng mới có chút thời gian thở.

 

Cả tháng này Diệp Thanh thấy xót cho Giang Cẩm Hoa vất vả nên không đòi hỏi chuyện chăn gối gì, mấy ngày nay Giang Cẩm Hoa mới rảnh rỗi lại, nàng liền bắt đầu có ý đồ.

 

Vừa lên giường, Giang Cẩm Hoa liền cảm nhận được hai tay Diệp Thanh bắt đầu không an phận, nàng vừa cười vừa né tránh: "Nàng làm gì đó?"

 

"Nhớ nàng mà, đã lâu rồi chưa... Ta nhớ quá đi~" Diệp Thanh vừa làm nũng, vừa kéo áo trong của Giang Cẩm Hoa.

 

Giang Cẩm Hoa vốn cũng chỉ định trêu Diệp Thanh, nhưng Diệp Thanh đã muốn thì nàng cũng chẳng từ chối, huống hồ bản thân nàng cũng đâu phải không muốn.

 

Ngay khi Diệp Thanh đã kéo được đai áo của Giang Cẩm Hoa và hôn lên, thì bên ngoài sân bỗng nhiên vang lên một tiếng động.

 

Tiếng gió rít như mũi tên xé không trung vang lên, ngay sau đó là âm thanh binh khí va chạm với mũi tên.

 

Diệp Thanh hoảng sợ vội vàng rời khỏi người Giang Cẩm Hoa, "Cẩm Hoa, mau mặc quần áo vào."

 

Vừa nói, trong tay Diệp Thanh đã xuất hiện một thanh trường đao lưng hẹp.

 

Nàng trực tiếp nhảy xuống giường, mặc qua loa vài món đồ, sau đó mở hé cửa phòng, liền thấy mấy tên hắc y nhân đang giao đấu với vài người khác. Chẳng bao lâu, thị vệ trong phủ cũng bị kinh động, hơn chục người mang trường đao chạy tới, nhưng mấy tên thích khách kia võ công cực cao, đặc biệt là khinh công. Chỉ chốc lát bọn chúng đã thoát khỏi sự truy đuổi của ám vệ, phóng ra ngoài phủ.

 

Vài ám vệ cũng nhanh chóng tiến lại gần Diệp Thanh, quỳ rạp hành lễ: "Thần đẳng tham kiến Quận chúa."

 

"Các người là?" Diệp Thanh nghi hoặc hỏi.

 

"Thần đẳng là ám vệ do bệ hạ phái đến bảo vệ Quận chúa. Nhưng xin Quận chúa yên tâm, chúng thần chỉ phụ trách hộ vệ trong bóng tối, tuyệt không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của người."

 

Ánh mắt Diệp Thanh dừng lại trên mười người đang quỳ trước mặt, tất cả đều là nữ Trung Dung, thân thủ phi phàm, hơn nữa ai cũng biết khinh công.

 

"Bệ hạ chưa từng nói với ta chuyện này, nhưng dù sao cũng cảm tạ các ngươi. Vừa rồi mấy tên hắc y nhân đó rốt cuộc là ai?" Diệp Thanh nhíu mày hỏi.

 

"Thần vô năng, thần đẳng chỉ có mười người, sợ Quận chúa và Giang đại nhân gặp nguy hiểm nên không dám đuổi theo. Sợ rằng đó là kế điều hổ ly sơn của chúng, xin Quận chúa thứ tội." Nữ càn nguyên cầm đầu lên tiếng.

 

Diệp Thanh gật đầu, "Ta sợ đêm nay vẫn chưa yên ổn, làm phiền các ngươi vất vả thêm rồi."

 

"Đây là bổn phận của thần đẳng." Nữ ám vệ cầm đầu vội đáp.

 

Diệp Thanh gật đầu, cô nhìn Giang Cẩm Hoa ở sau lưng, rồi lại nhìn sang Tống Chiêu bên cạnh: "Chúng ta đều về nghỉ trước đi. Mấy tên hắc y nhân đến một lần không thành công, chưa chắc sẽ quay lại lần hai. Nghỉ ngơi trước, ngày mai ta sẽ vào cung bẩm báo việc này với bệ hạ."

 

"Vâng." Tống Chiêu lên tiếng đáp, nhưng vẫn lo hắc y nhân quay lại nên dẫn theo hộ vệ trong phủ quận chúa tuần tra quanh viện của Diệp Thanh, sợ có kẻ đột nhập lần nữa.

 

Các ám vệ cũng đều ẩn mình vào bóng tối, giống như những dã thú mai phục, chỉ cần có ai dám ló đầu, bọn họ lập tức sẽ tấn công.

 

Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa quay lại giường, nhưng cả hai đều không thể ngủ được. Giang Cẩm Hoa dựa vào ngực Diệp Thanh, nhíu mày nói: "Là ai chứ? Chúng ta cũng đâu có đắc tội với ai. Phủ họ Giang bên kia, phụ thân thiếp xử sự khéo léo, cũng chẳng có thù oán gì. Là ai lại phái người ám sát chúng ta?"

 

Diệp Thanh suy nghĩ một lúc, mở mắt nói: "Tề vương."

 

"Tề vương?" Giang Cẩm Hoa hơi nhíu mày, nàng chợt nhớ đến những thích khách mà Tiêu Oánh từng gặp trên đường chạy nạn, sắc mặt cũng lạnh xuống.

 

Có lẽ thật sự là Tề vương, lý do rất có thể là vì Diệp Thanh và nàng quá thân cận với bệ hạ, hơn nữa hiện tại Diệp Thanh đã có danh vọng nhất định trong dân chúng và quân đội, còn nàng lại nắm trong tay con đường ngôn luận của Đại Chiêu. Tề vương thấy hai người họ cản đường mình.

 

"Xem ra bên phủ Giang cũng cần tăng thêm hộ vệ. Ta sợ Tề vương chó cùng rứt giậu." Diệp Thanh nhíu mày nói.

 

Giang Cẩm Hoa cũng vô cùng lo lắng, phủ họ Giang vốn không có ám vệ, nếu chỉ dựa vào hộ vệ bình thường, e là sớm đã bị đám hắc y nhân vừa rồi giết sạch rồi.

 

"Ngày mai thiếp cùng nàng vào cung gặp bệ hạ. Chuyện này không thể chậm trễ thêm nữa." Giang Cẩm Hoa sốt ruột nói.

 

Diệp Thanh cũng gật đầu, "Được, đừng sợ, đây dù sao cũng là Kinh Thành, những kẻ đó không dám hành động quá lớn, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ để lộ sơ hở."

 

Tuy nói là vậy, nhưng Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa vẫn không chợp mắt suốt đêm. Diệp Thanh còn gọi cả hệ thống ra.

 

Gần đây điểm giá trị quy đổi khả dụng của nàng không dùng mấy, chỉ khi đổi hạt giống ớt và hạt giống dưa hấu thì mới tiêu tốn 10 điểm, hiện tại vẫn còn lại 162 điểm quy đổi.

 

Diệp Thanh lập tức làm mới bảng hệ thống, trên bảng tìm được biểu tượng khẩu súng ngắn. Trên đó vẽ một khẩu súng ngắn kiểu mới, băng đạn có thể chứa 15 viên, gói đổi trong hệ thống là bộ súng và đạn đi kèm, cũng có nghĩa là sau khi đổi súng, sẽ được tặng kèm 100 viên đạn, cần tiêu tốn 15 điểm quy đổi.

 

Diệp Thanh không hề do dự mà chọn quy đổi. Ở thế giới này, cho dù võ công một người có cao cường đến đâu, khinh công có giỏi đến mấy, cũng không thể chống đỡ nổi sức sát thương của đạn. Đó là loại lực sát thương vật lý trực tiếp gây tổn thương lên con người.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.