Đồng thời, trong phủ Thượng thư Hộ bộ, Giản Tịch vừa mới tan học, vành mắt nàng lúc này vẫn còn đỏ hoe. Ngày nàng tiến cung ngày một gần, lễ nghi học một đống, nàng đã học đến loạn cả lên, điều quan trọng hơn là trong lòng nàng thật sự chột dạ. Vừa nghĩ đến mối quan hệ thân cận giữa gia đình nàng và phủ Tề vương, Giản Tịch liền có cảm giác như đã nhìn thấy trước tương lai của mình.
Bị Thái nữ bắt lại rồi giam lỏng, đó đã là kết cục tốt nhất mà Giản Tịch có thể tưởng tượng ra. Những kết cục khác cũng không khác mấy, chỉ khác là nàng sẽ bị chém đầu hay bị ban rượu độc. Tóm lại, mỗi khi nghĩ đến những điều này, Giản Tịch lại bắt đầu khóc thút thít không ngừng.
Giản Tư thực sự không thể nhìn nổi nữa, bước tới khuyên nhủ: "Muội làm khổ bản thân vậy để làm gì? Ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, muội mà thật sự vào Đông cung, Thái nữ cũng chẳng thích kiểu người hay khóc nhè thế này đâu."
Giản Tịch vừa nghe, liền khóc còn thảm hơn: "Tỷ nói hay nhỉ? Còn thích ta? Thái nữ không lập tức lôi ta ra ngoài chém đầu thì ta đã phải lạy trời lạy đất rồi, tỷ chỉ giỏi nói mát thôi, tỷ có phải là người bị đưa vào Đông cung đâu mà nói dễ dàng như vậy."
Nói xong, Giản Tịch lại khóc to hơn, cứ như thể đã thấy trước tương lai của mình, thậm chí nàng còn cảm thấy cổ mình bắt đầu đau.
Giản Tư thấy nàng như vậy, thở dài rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-trong-truyen-co-dai-chay-nan/2794850/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.