Diệp Thanh từ trong cung trở về phủ Quận chúa, vẻ mặt cứ như trời sập tới nơi, Tống Chiêu còn tưởng cô bị trách phạt trong cung, vội vàng hỏi: "Chủ nhân, người sao thế? Sao trông ủ rũ vậy? Có phải bị bệ hạ trách phạt rồi không?"
Diệp Thanh suýt nữa thì khóc, "Ước gì là bị trách phạt, bệ hạ muốn ta đi làm Thượng thư bộ Hộ."
"Á? Đó chẳng phải là chuyện tốt mà người ta thắp đèn lồng còn tìm không ra sao? Chủ nhân sao lại làm vẻ mặt như vậy? Thượng thư chẳng phải là quan to lắm à?" Tống Chiêu mặt đầy nghi hoặc, trong mắt cô, chủ nhân nhà mình là người tài giỏi vô song, làm chức gì cũng đều đảm đương được.
Diệp Thanh hừ hừ hai tiếng, "Ngươi tưởng làm quan to là chuyện tốt à? Sau này ta chẳng còn thời gian chơi bời nữa, còn phải đối mặt với đám đại thần kia suốt ngày, chuyện đó có gì hay? Haizz, ngày tháng yên ổn đến hồi kết rồi."
Vừa nói, Diệp Thanh còn giả vờ khóc vài tiếng.
Tống Chiêu bị cô chọc cười, "Chủ nhân, đây là vinh sủng to lớn đấy, người trong phủ nhất định ai cũng vui mừng thay người."
"Hừ hừ, đa tạ ngươi. Haizz, tâm trạng ta không tốt, ngươi đi nói với nhà bếp, giết cho ta một con dê, ta muốn ăn lẩu thịt dê nồi đồng bù đắp cho bản thân." Diệp Thanh càng nói càng thấy buồn, chán nản trở về phòng.
Không bao lâu sau, Tống Chiêu lại quay lại, "Chủ nhân, chỗ thịt dê đó người muốn giữ lại từ từ ăn hay là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-trong-truyen-co-dai-chay-nan/2794864/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.