Diệp Đàn dìu Tiêu Bách vào trong phòng mình, sau đó giúp nàng tháo giày và tất ra, nhẹ nhàng đưa tay ấn lên cổ chân của Tiêu Bách.
"Là chỗ này bị trật sao? Hay là ở đây?" Diệp Đàn vừa hỏi vừa nhẹ nhàng ấn vào cổ chân trắng mịn như ngọc của Tiêu Bách, lo lắng hỏi.
"Á~ tỷ ơi~"
"Sao thế? Tỷ ấn mạnh quá à?" Diệp Đàn vội hỏi.
"Không, chỉ là hơi nhột thôi, cũng không nghiêm trọng lắm. Tỷ xoa xoa cho ta là được rồi, ta không muốn gọi ngự y đến." Tiêu Bách nhìn Diệp Đàn nũng nịu, ánh mắt long lanh.
Diệp Đàn lại nhẹ nhàng xoa thêm một chút, dịu dàng nói: "Thật sự không sao chứ?"
Tiêu Bách gật đầu, "Ừm, không sưng gì cả, không sao đâu. Tỷ xoa cho ta nhé."
Thấy Tiêu Bách còn có sức để nũng nịu, Diệp Đàn liền yên tâm, biết nàng không bị thương gì nặng, gật đầu nói: "Được, ta xoa cho muội. Nếu đau thì phải nói ngay cho ta biết đó."
"Vâng~ đa tạ tỷ." Vừa nói, Tiêu Bách vừa nở nụ cười rực rỡ với Diệp Đàn.
Diệp Đàn hết cách với nàng, đành nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp cổ chân.
"Ưm~ tỷ xoa thật dễ chịu." Giọng Tiêu Bách vừa mềm vừa ngọt.
"Nhột quá, hơ~"
Ban đầu Diệp Đàn còn không để ý, nhưng càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai, liền quay sang nhìn Tiêu Bách, "Bách Bách?"
Tiêu Bách làm vẻ mặt vô tội nhìn Diệp Đàn, "Tỷ ơi, sao vậy?"
Diệp Đàn vội vàng thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, thầm mắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-trong-truyen-co-dai-chay-nan/2794880/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.