ng đầu lên, thấy Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng vẫn còn đó, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngữ Băng, rồi lại chuyển sang nhìn Mạc Du Tâm: “Cô vẫn còn ở đây à, sao giới trẻ bây giờ ki bo thế, xem mãi mà không chịu bỏ ra một đồng nào mua gì cho bạn gái. Không định mua cho bạn gái một món sao?”
Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “Mua chắc chắn là phải mua rồi, nhưng chúng tôi phải xem kỹ trước đã.” Nói rồi cô nắm tay Tô Ngữ Băng bước đi. Có nhiều người như vậy, bản thân cô không sợ, chỉ sợ làm bạn gái mình bị chen lấn.
Mạc Du Tâm nắm tay Tô Ngữ Băng đi một vòng, rồi ngồi xuống trước một quầy hàng không quá đông người: “Ông chủ, cái này bán thế nào? Theo cân hay theo miếng?”
“Bán theo miếng, một miếng một nghìn, còn chỗ kia là năm trăm.” Ông chủ nhìn cách ăn mặc của Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng, cảm thấy không giống người chơi ngọc chuyên nghiệp, chắc chỉ đến xem cho vui, nên cũng không mấy nhiệt tình. Những người làm nghề này, gặp được một người mua ngây ngô là đủ ăn no nửa tháng.
Tô Ngữ Băng cũng ngồi xuống theo. Cô từng nhìn thấy không ít loại ngọc, cũng đại khái có thể phân biệt được tốt xấu. Nhưng như kiểu ngọc phải nhìn xuyên qua lớp vỏ thế này thì cô chưa từng thử, nên đầy háo hức cầm viên đá lên xem.
Ông chủ vừa nhìn, đúng là đến dẫn bạn gái chơi rồi, vậy thì chắc chắn sẽ phải mua. Ông tiếp tục mời chào: “Bạn gái cô thích đấy, mau mua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763171/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.