Ở bên kia, sau khi ăn trưa xong, cô bé cứ ngồi không yên, không rời mắt khỏi điện thoại, sợ rằng chỉ cần mình lơ đãng một chút, Giang Thiển sẽ nhắn tin mà cô không biết. Cuối cùng, đúng 1:30 chiều, cô nhận được tin nhắn từ chị:
“Chị đang ở dưới nhà rồi.”
Cô bé đã sớm thay bộ váy mà Mạc Du Tâm mua cho mình và trang điểm nhẹ. Cô nghĩ rằng, mình phải ăn mặc thật xinh đẹp mới được.
Ở dưới lầu, Giang Thiển dựa vào chiếc Mercedes Smart của mình, nhìn thấy cô bé bước tới, nụ cười trên môi càng rạng rỡ. Ánh mắt chị lướt qua cô bé, rồi cố ý trêu:
“Nhân Nhân hôm nay xinh quá, là cố tình ăn diện để đi hẹn hò với chị à?”
Chỉ nghe câu hỏi đó thôi, đôi tai nhỏ xinh của cô bé đã bắt đầu ửng đỏ.
Ánh mắt của Giang Thiển liếc qua đôi tai đỏ hồng của cô bé, biết rằng cô lại ngượng.
“Chị này, chị lại trêu em.” Cô bé ngoan ngoãn đáp lại, giọng mang chút trách móc nhẹ nhàng, bởi chị rõ ràng là hỏi cho vui.
Giang Thiển nhìn tai cô bé đỏ bừng, nhưng tay chị lại đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa: “Chị đâu có trêu, làm sao chị nỡ chứ.”
Cô bé len lén nhìn chị một cái. Trời ơi, phải làm sao đây? Chỉ cần nhìn thấy chị, cô đã cảm thấy ngượng ngùng rồi.
Thấy cô bé như vậy, Giang Thiển cũng không muốn trêu nữa, dịu dàng nói: “Được rồi, mình đi thôi. Bây giờ đi qua chắc vừa kịp giờ chiếu phim.”
Cô bé thấy chị không đùa mình nữa, cuối cùng cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763179/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.