Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng tỉnh, liền kéo bảo bảo vào lòng, cười nói, “ồn đến cậu này sao?”
Tô Ngữ Băng xoa mắt nói, “hai người dậy sớm vậy làm gì?”
“Mình dỗ Tiểu Nguyệt Lượng, khó lắm mới hết giận đó.” Mạc Du Tâm ôm bảo bảo hôn một cái.
Bảo bảo vui vẻ nằm trong lòng mommy cọ cọ, “mommy ~ chơi, bò bò!”
Mạc Du Tâm cười đáp lời bảo bảo, “ừ, mommy chơi với tiểu xấu xa nha.”
Nói rồi Mạc Du Tâm để bảo bảo xuống giường, rồi vỗ vỗ mông nhỏ của bảo bảo.
Bảo bảo lắc mông bò đi, bò được một đoạn thì bị mommy kéo chân về, khiến bé vui đến cười “ha ha”.
Tô Ngữ Băng nghi ngờ nhìn một lớn một nhỏ, “hai người nghĩ ra trò chơi mới sao?”
“Chơi túm chân, Tiểu Nguyệt Lượng thích mình chơi với con, tóm lại không giận mình là được.”
Tô Ngữ Băng cười nằm trong chăn nhìn một lớn một nhỏ lăn lộn chơi, alpha của nàng mới đi vài ngày, nàng và bảo bảo luôn nhớ cô.
Mạc Du Tâm kéo chân bảo bảo chơi một hồi, sau đó nằm trên giường, ôm bảo bảo vào lòng chơi đùa.
Bảo bảo vui vẻ nằm trong lòng mommy, tay cầm heo nhỏ chơi đùa, thỉnh thoảng cọ cọ Mạc Du Tâm làm nũng, đã một tuần bé không thấy mommy, đương nhiên muốn dính mommy.
Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm với ánh mắt có phần uất ức, rồi lại nhìn về phía bảo bảo trong vòng tay của Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm có vẻ hiểu ý vợ, giờ Tô Ngữ Băng cũng muốn mình ôm một chút, nhưng hiện tại cô đang bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763222/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.