“Tiểu quỷ, cười cái gì vậy?” Mạc Du Tâm nhẹ nhàng cười, véo tay Tiểu Nguyệt Lượng.
Tiểu Nguyệt Lượng bị véo tay nhỏ, cười đến mắt híp lại thành một khe, trong lòng Mạc Du Tâm, cô bé dụi dụi làm nũng, không chịu dậy.
Mạc Du Tâm ôm Tiểu Nguyệt Lượng chơi thêm một lúc nữa rồi mới đứng dậy.
Tiểu Nguyệt Lượng dường như nghĩ ra điều gì, đưa tay chỉ xuống dưới giường, “mami~ giường~ a a a~”
Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng nhìn theo hướng mà Tiểu Nguyệt Lượng chỉ, cả hai nhìn nhau, không hiểu ý của cô bé.
Tiểu Nguyệt Lượng thấy mẹ và mami không nói gì, đôi chân ngắn của bé sốt ruột vung vẩy, “mami~ con! đi đi.”
Mạc Du Tâm nhìn Tiểu Nguyệt Lượng rồi hỏi: “Con muốn xuống giường hả?”
Tiểu Nguyệt Lượng nhanh chóng gật đầu, ra hiệu muốn Mạc Du Tâm bế bé xuống giường.
Mạc Du Tâm bế Tiểu Nguyệt Lượng xuống đất, cô bé lập tức lạch bạch chạy về phía chỗ mình vừa chỉ, tay bé vẽ một vòng rồi vừa làm động tác vừa nói: “Giường giường, con! Ngủ ngủ~”
Mạc Du Tâm lập tức hiểu ra ý của Tiểu Nguyệt Lượng: “Con muốn ngủ ở đó sao? Ở đó không phải giường đâu, con có muốn ngủ trên giường lớn của mẹ và mami không?”
Tiểu Nguyệt Lượng lắc đầu kịch liệt, giống như cánh quạt quay tít, thấy Mạc Du Tâm không hiểu ý, bé vội vàng quay lại đứng một chỗ, rồi ngồi phịch xuống đất, nằm lăn ra, “Con, ngủ ngủ~”
Mạc Du Tâm thấy Tiểu Nguyệt Lượng nằm xuống đất, vội vàng chạy lại ôm bé dậy.
“Tiểu Nguyệt Lượng, con muốn ở đây làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2764176/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.