Nhìn thấy bộ dạng ân cần của anh quay phim, Lan Thanh Vũ ngẩn người.
Cô ta hoàn toàn không ngờ anh quay phim lại có thể đồng ý một yêu cầu vô lý như vậy của Tả Dữu?
“Tả Dữu, cậu...”
Cô ta vừa định nói gì đó, Tả Dữu đã lên tiếng cắt ngang.
“Trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu, sao tôi lại mặc thế này à? Đây là bãi biển, tôi ở bãi biển mặc đồ bơi thì có gì lạ sao?” Cô dường như thật sự rất khó hiểu, ánh mắt đánh giá Lan Thanh Vũ vài lần.
“Ngược lại là cậu, bây giờ nhiệt độ ngoài trời là hơn ba mươi độ, gần bốn mươi độ, cậu mặc một chiếc váy cotton trắng có thật sự không nóng không?”
Hơn nữa còn dài như vậy, gần như bao bọc kín cả người Lan Thanh Vũ.
Lan Thanh Vũ không ngờ cô sẽ hỏi câu này, suýt nữa thì nghẹn thở.
Cô ta không nóng sao?
Đương nhiên là nóng.
Lúc ở trong biệt thự có máy lạnh thì còn đỡ, nhưng vừa ra ngoài mới biết ánh nắng mặt trời gay gắt đến mức nào, nhiệt độ cao đến đâu.
Chỉ đi quãng đường ngắn ngủi vài chục mét từ biệt thự ra bãi biển, chóp mũi cô ta đã lấm tấm mồ hôi.
Bản thân cô ta cũng là người dễ đổ mồ hôi, nếu cứ tiếp tục đứng dưới nắng gắt thế này, mồ hôi sau lưng chắc chắn sẽ làm ướt váy.
Chỉ là cô ta biết Lăng Tiêu thích con gái mặc váy dài trắng mang dáng vẻ trong sáng, nên mới cắn răng mặc chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-xanh-phan-dien-cong-chua-khong-ngan-mot-ai/2847401/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.