Trong làn đạn, những bình luận gay gắt lại xuất hiện:
【 Ôi trời, mỗi lần đến bữa cơm là lại bực mình, cái loại như Tả Dữu chắc chắn sẽ chọn chỗ ngồi đối diện anh nhà, làm anh nhà ăn cơm cũng không ngon. 】
【 Cô ta phiền thật sự! Có thể đừng bám lấy anh nhà nữa không! 】
【 Nhiều chỗ thế mà cô ta cứ cố tình giành ngồi đối diện anh nhà, làm người ta ghê tởm đến mức ăn không nổi, đến lúc đó anh nhà mà suy sụp thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho con tiện nhân Tả Dữu đó! 】
—
Làn đạn lại bắt đầu chuỗi hành động mắng mỏ Tả Dữu mỗi bữa cơm.
Tuy nhiên, hôm nay, Lăng Tiêu quyết định sẽ là người cuối cùng ngồi xuống, thậm chí nếu phải đứng ăn, anh ta cũng không muốn ngồi đối mặt với Tả Dữu nữa.
Trong lòng anh ta thầm đắc ý, muốn xem Tả Dữu sẽ làm thế nào khi anh ta không ngồi.
Thế nhưng, tầm mắt vừa mới liếc về phía Tả Dữu, anh ta đã thấy cô ấy trực tiếp kéo một chiếc ghế ra và cứ thế ngồi xuống.
Ngồi xuống? Sao cô ấy không đợi anh ta ngồi xuống mà lại ngồi trước chứ!
Mà Tả Dữu không chỉ ngồi xuống, trong suốt quá trình còn không hề liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, cứ như thể hoàn toàn không quan tâm anh ta sẽ ngồi ở vị trí nào.
Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đó dán chặt vào đống đồ ăn trên bàn, vẻ sáng rực cứ như thể cả thế giới của cô ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-xanh-phan-dien-cong-chua-khong-ngan-mot-ai/2847405/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.