Đáng tiếc, fan của Lăng Tiêu vốn đông và dày dặn kinh nghiệm fan chiến, sức chiến đấu không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Cuối cùng, phần bình luận Weibo của Lan Thanh Vũ bị Lăng Tiêu fan chiếm sạch, toàn là mắng chửi.
Mà trong lúc đó, chính chủ Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ lại chẳng hề hay biết gì.
Cả buổi sáng vất vả từ 10 giờ đến gần trưa, hai người chỉ kiếm được có 300 tệ.
Theo lý thì chia đều mỗi người được 150, nhưng Lăng Tiêu chủ động chỉ nhận 100 tệ, đưa phần còn lại cho Lan Thanh Vũ.
“Anh chỉ đứng chỉ đạo tư thế và góc máy thôi, còn em thì phải make-up liên tục, em vất vả hơn nhiều.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, săn sóc. Lan Thanh Vũ hơi nhíu mày khó xử, rồi bật cười:
“Vậy trưa nay em mời anh ăn cơm, anh không được từ chối đấy nhé!”
Lăng Tiêu sững người, định từ chối theo phản xạ – nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Lan Thanh Vũ, anh đành bất lực gật đầu:
“Vậy thì… tìm quán nhỏ nhỏ mà ăn đi.”
Ăn ở tiệm bình dân sẽ không tốn nhiều tiền, đỡ để cô phải tiêu tốn vì mình – một gã đàn ông mà để phụ nữ trả tiền còn phung phí thì thật không ra gì.
Trên bình luận, các fan lại tiếp tục khen ngợi Lăng Tiêu:
【Ca ca đúng là chu đáo quá trời luôn, biết nghĩ cho người khác ghê!】
Nhưng cũng có người ngoài cuộc tinh ý phát hiện ánh mắt thoáng qua của anh lúc đó:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-xanh-phan-dien-cong-chua-khong-ngan-mot-ai/2847421/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.