Bác nông dân kia liếc nhìn cô một cái.
“Bên tổ chương trình không phải đã phân công nhiệm vụ cho mấy người rồi sao? Đạo diễn bảo hai người đi nhặt thóc mà?”
Nếu không phải tổ chương trình đã bàn trước, thì tụi tôi cũng chẳng đời nào chịu làm thay hai người vô dụng chỉ biết đứng không ra gió ấy.
Ý người đó rõ ràng là: đây vốn là phần việc của cô, sao cô lại đùn đẩy?
Lan Thanh Vũ bị hỏi nghẹn họng, nhất thời lúng túng, trong lòng cũng bắt đầu hoang mang, rối bời.
Theo phản xạ, cô nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lúc này, Lăng Tiêu người ướt sũng như chuột lột, tóc tai đã rối bù, rũ hết cả xuống.
Cả người trông lôi thôi, vừa nghèo vừa tả tơi.
Lan Thanh Vũ nhìn thấy cảnh đó, thật ra cũng hơi do dự không muốn lại gần — trên người Lăng Tiêu bốc ra mùi mồ hôi rất nặng.
Nhưng nghĩ đến chuyện có thể tránh được việc nhặt thóc, cô đành cắn răng chịu đựng mà bước tới.
Cô ngồi thụp xuống, giả vờ lo lắng nhìn Lăng Tiêu.
“Anh không sao chứ, Lăng Tiêu?”
Lăng Tiêu mệt đến mức vẫn đang há miệng th* d*c.
Phải mất một lúc lâu mới thều thào trả lời:
“Không… không sao… tôi còn… còn chịu được…”
Nói xong câu đó, anh ta không nói thêm gì nữa.
Lan Thanh Vũ ngồi chờ một lúc, mong anh ta sẽ giữ lời lúc nãy — một mình nhặt hết hai sọt thóc — nhưng đợi mãi mà không thấy?
Cô không thể tin nổi nhìn anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-xanh-phan-dien-cong-chua-khong-ngan-mot-ai/2847446/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.