Thẩm Chi Băng ngồi trên sofa, hết lần này đến lần khác cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, liên tục kiểm tra màn hình nhưng vẫn không có tin nhắn mới nào được gửi đến. Dòng tin nhắn cuối cùng vẫn là lời cô gửi đi ba tiếng trước, chỉ đơn giản là muốn xác nhận xem đối phương có đến hay không, nếu đến thì sẽ ở lại bao lâu.
Trên tường, kim đồng hồ đã chỉ qua 11 giờ. Không cần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cũng có thể tưởng tượng được đường phố lúc này hoang vắng đến nhường nào. Cô khẽ cười chua chát, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, chậm rãi khoác vào người.
Cô mệt mỏi, chán nản nhưng vẫn không cam lòng. Cô hận không thể xông thẳng đến nhà đối phương, đối diện hỏi cho rõ ràng:
Rốt cuộc giữa cô và người đó, ai mới là quan trọng hơn? Là cô hay là vị hôn thê Lâm Mộc Vân trên danh nghĩa của hắn?
Trước khi kết hôn, Liên Ngạo đã nhiều lần cam đoan rằng hắn và Lâm Mộc Vân chỉ duy trì mối quan hệ xã giao, trước mặt người ngoài mới phải diễn tròn vai. Lý trí bảo cô đừng tin, nhưng trái tim lại không kìm được mà tham luyến chút hơi ấm còn sót lại. Dù sao đi nữa, ngoài hắn ra, chẳng còn ai quan tâm đến cô theo cách đó.
Là một nữ cường nhân đầy quyền uy trên thương trường, nhưng khi gỡ bỏ lớp vỏ mạnh mẽ ấy, cô cũng chỉ là một người phụ nữ khao khát được yêu thương và che chở. Từ thuở niên thiếu, chút quan tâm và săn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tuyet-my-tong-tai-phao-hoi-the-than/2964117/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.