Nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng lại không kế thừa thư pháp và kỹ năng thêu thùa của nàng, chữ viết của nàng còn từng bị Đông Đông cười nhạo, đương nhiên cũng chưa từng thể hiện kỹ năng thêu của mình trước mặt người khác, nhưng nàng vẫn nhận ra được vật mà nguyên chủ thêu.
Sao đồ của nguyên chủ lại rời vào trong tay Chu Trạch Cẩn? Yến Thu Xuân cẩn thận nhớ lại một chút, phải hồi lâu mới nhớ ra, đó là một lần ngắm hoa, khi nguyên chủ ngẫu nhiên gặp được Chu Trạch Cẩn, Chu Trạch Cẩn lúc ấy tình cờ bị một bát nước trà của nha hoàn làm ướt tay, nàng đã đưa khăn tay cho đối phương dùng.
Bởi vì phía trên chiếc khăn không có ấn ký cá nhân, chỉ có một chữ Yến, nàng mới dám tặng cho người khác.
Mà đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp Chu Trạch Cẩn.
Chính bởi vì lần gặp này, Chu Trạch Cẩn không trách nha hoàn kia, mà còn ôn hòa lịch sự bỏ qua việc này, làm nguyên chủ cảm thấy Tấn Vương thế tử không chỉ là người tốt, mà còn không phân biệt đích thứ.
Nàng là thứ nữ do di nương sinh, chuyện này vẫn luôn là sự tự ti trong lòng nàng, cả ngày lại bị di nương lải nhải phải gả cho lang quân tốt, sửa mệnh cho mình và di nương, hai chuyện cộng lại làm nàng lúc ấy có chút động lòng với Chu Trạch Cẩn.
Theo sự hiểu biết của nguyên chủ đối với Chu Trạch Cẩn, một người là tiểu cô nương khuê các chưa trải sự đời, theo bản năng đăm chòi kết tình với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/161634/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.