Nàng đắp chăn mỏng, trong đầu nghĩ đến những chuyện rối loạn, mãi chưa ngủ nhưng đã hơi buồn ngủ. Bỗng nhiên một tiếng động vang lên bên tai, nàng giật mình, lúc này không còn buồn ngủ nữa, chỉ còn tiếng nhịp tim đập thình thịch. Xảy ra chuyện gì rồi? Hình như nàng nghe thấy tiếng bước chân? Không phải chứ? Nàng cố ý sắp xếp người gác đêm trong thôn trang, chẳng lẽ vẫn bị kẻ trộm để ý?
Yến Thu Xuân vén chăn lên, cầm cây gậy ở đầu giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhìn chằm chằm cửa và cửa sổ, hai nơi sẽ có người đi vào.
Đến khi tiếng động vang lên lần nữa, trong buổi tối yên tĩnh lại vang lên bên tai nàng. Không phải là ảo giác!
Yến Thu Xuân căng thẳng đến mức như muốn ngừng thở, muốn gọi người nhưng sợ đối phương không kịp đến. Trong viện ngoại trừ nàng ra chỉ có Thủy Mai ngủ ở sát vách. Hai nữ tử yếu đuối cũng không thể bảo vệ nhau được.
Ngay lúc trái tim nàng đập thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng khẽ vang lên.
Yến Thu Xuân: "?"
Kẻ trộm còn lễ phép như thế à?
Trong lòng nàng hơi sợ hãi nên chần chờ không dám động, nhưng vào lúc này nghe thấy tiếng vừa quen thuộc lại xa lạ khẽ nói ngoài cửa sổ: "Là ta..." Giọng nói kia còn có vẻ yếu ớt.
Yến Thu Xuân giật mình đi qua mở cửa phòng.
Lúc này, một thân thể mang theo mùi m.á.u tươi bổ nhào lên vai nàng, trọng lượng nặng trĩu đè lên. Nàng hốt hoảng ném gậy gỗ trong tay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/161663/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.