Trong đám người, Yến Thu Xuân còn nhìn thấy Hồng Sở Phúc và Phó Minh Vãn. Nàng cười nhìn lại, người ngồi ở bên kia không nói gì, hỏng rồi, căn bản là vẫn tới sớm quá.
Thời này không có điện thoại, không biết phải làm sao để giế.t thời gian.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng hừ lạnh: "Có những người không biết dùng thủ đoạn gì, không có gia thế mà có thể bay lên đầu cành. Tẩu tẩu, tẩu nói xem có buồn cười không?"
Yến Thu Xuân nghe thấy tiếng thì nhìn sang, đúng lúc cạnh nàng là một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi đang nhìn nàng với vẻ ghét bỏ.
Bên cạnh nàng là một nữ tử lớn tuổi hơn, có vẻ như là một nữ nhân đã kết hôn, không đồng ý mà lắc đầu với nàng ta, lại cười thân thiện với Yến Thu Xuân.
Vì như thế càng khiến thiếu nữ kia không vui, thấy nàng nhìn qua còn trừng mắt nhìn nàng.
Sắc mặt Yến Thu Xuân không hề thay đổi, nàng di dời tầm mắt.
"Hừ!" Thiếu nữ kia càng tức giận hừ lạnh một tiếng.
"Giang Thịnh Vân, lỗ mũi muội bị ngứa sao?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, bên cạnh Yến Thu Xuân có một người vừa ngồi xuống, chính là Tiêu Hoài Nga.
Giọng điệu này quá ôn hòa, không có tính công kích, Giang Thịnh Vân không hề đề phòng mà đáp trong vô thức: "Không ngứa."
Tiêu Hoài Nga cười tủm tỉm nói: "Hừ, ta còn tưởng mũi của muội là mũi trâu, ngứa nên phải hừ hừ, không thì sao cứ hừ mãi thế?"
"Tỷ!" Khuôn mặt Giang Thịnh Vân đỏ bừng, lập tức tức giận đứng lên.
Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/161685/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.