Uyển Nhi cười, cũng đưa dâu tây vào miệng mình, ăn từng miếng nhỏ rất vui vẻ, mắt hạnh thật to cong thành hình bán nguyệt, chớp chớp mắt nhìn Yến Thu Xuân: "Ngon quá! A Xuân tỷ tỷ làm gì cũng ngon, dâu tây cũng ngon!"
Yến Thu Xuân sờ b.í.m tóc của cô bé: "Ngon thì ăn nhiều một chút, hay là hái mang về cho nãi nãi và nương của muội nữa đi."
Ở Tiêu gia chưa từng thiếu những loại hoa quả này, nhưng mình hái và người khác tặng hoàn toàn khác nhau.
Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!"
Nàng ăn dâu tây trong tay xong cũng đi vào vườn mà hái.
*
Yến Thu Xuân lười đi, đứng mệt mỏi nên tìm băng ghế ngồi nhìn.
Bọn nhỏ đều có nha hoàn và ma ma đi theo trông, vốn không cần nàng quan tâm.
Đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, mấy đứa nhỏ chơi rất vui vẻ. Tính tình của Uyển Nhi trầm hơn, sau mấy lần đã mệt, chạy đến bên lều cỏ này ngồi nghỉ ngơi.
Phó Minh Vãn cũng bưng một mâm to dâu tây đi về phía tiểu tỷ muội của mình, gương mặt xinh đẹp đỏ rực đổ mồ hôi. Nha hoàn đang quạt cho các nàng, Yến Thu Xuân ngồi bên cạnh còn hưởng được chút gió, rất thoải mái đến mức nàng cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng người bên cạnh nói một câu khiến nàng tỉnh táo lại: "Hương Quân, có thể cho chúng ta mang ít dâu tây về không? Ta muốn cho cha và nương nếm thử."
Yến Thu Xuân vô cùng nhiệt tình, đương nhiên là được.
"Đa tạ Hương Quân." Phó Minh Vãn cảm kích nói, sau đó gỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/161698/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.