Ngày hôm sau Bác Phong hiếm khi đón Bác Nghiên sau giờ học, Bác Nghiên nhìn thấy hắn, hơi kinh hỉ, nhưng nhanh chóng nhớ lại chuyện hôm trước, nên thấy Bác Phong cũng không kinh hỉ mãnh liệt như vậy nữa, ngược lại sinh ra một loại biệt nữu.
Bác Phong nhìn nhóc, thấy nhóc vẫn luôn đứng ở cửa xe chịu lên, hỏi, "Làm sao, đêm nay con còn định ngủ lại nhà Kỳ Kỳ nữa à?"
Bác Nghiên lắc đầu, nhóc không định mãi quấy rầy cuộc sống nhà người khác, chỉ là hôm qua tâm tình nhóc không tốt, không muốn về nhà mà thôi. Nhóc kéo cửa xe ra lên xe, Bác Phong quay đầu nói với nhóc: "Mẹ con đặc biệt mua đồ chơi và bánh kem cho con, đợi con về nhà nguyên một buổi, nhưng con không về."
Bác Nghiên hơi kinh ngạc, lập tức thấy áy náy, "Thật xin lỗi." Nhóc nói.
"Con không cần nói với ba, người mua quà cho con, chờ con là mẹ con, chút nữa về nhà tự nói với mẹ con đi."
"Mẹ có tức giận không ạ?" Bác Nghiên hỏi hắn.
"Không có."
"Vậy có phải mẹ cũng không vui không?"
"Vì sao lại là "cũng"?" Bác Phong hỏi nhóc, "Bởi vì con cũng không vui sao?"
Bác Nghiên bị hắn nhìn thấu tâm tư, mím môi không nói gì.
"Bởi vì ba mẹ không đồng ý tham gia chương trình kia với con, cho nên con không vui?"
Bác Nghiên cúi đầu không nói lời nào.
"Vì thế con giận dỗi ba mẹ, tối hôm qua thà ngủ ở nhà người khác cũng không muốn về nhà."
Bác Nghiên thấp giọng nói, "Con sai rồi, lần sau con sẽ không làm như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1151490/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.