Yến Thanh Trì cười khẽ, "Vậy em đồng ý với anh." Y nói, "Thật ra em cũng không muốn chia sẻ thành quả lao động của người khác lắm, em thích cái mình đích thân làm, thắng tự mình hưởng, bại tự mình gánh. Nhưng anh quan trọng hơn sở thích của em, nên em tình nguyện thay đổi vì anh, em tình nguyện chia sẻ kết quả nỗ lực của anh, đi về phía trước cùng anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều đứng bên cạnh anh ủng hộ anh."
Giang Mặc Thần áp sát vào trán y, "Vậy anh thật sự cám ơn em, Giang phu nhân. Nhưng mà," hắn nhẹ giọng nói, "Nếu có một ngày, em muốn đi phát triển sự nghiệp, em có thể nói với anh, anh sẽ không trói em ở Nam Tranh, anh sẽ để em đi làm chuyện em muốn làm."
Yến Thanh Trì nghe vậy nở nụ cười, "Vậy chắc là rất đơn giản, cho tới bây giờ, chuyện em muốn làm nhất trừ đóng phim nhận thưởng ra, chính là vẽ xong các tập tranh của em. Chờ sau này Kỳ Kỳ trưởng thành, qua tuổi thích xem mấy loại tranh này, em sẽ vẽ cho Nghiên Nghiên xem, sau đó chờ Nghiên Nghiên trưởng thành, em sẽ gác kiếm, đến lúc đó, hy vọng em có thể đi ngang."
Giang Mặc Thần đánh giá y trên dưới, "Vậy nhiệm vụ của em rất gian khổ đó chứ, chiều cao này của em, cũng không tính là thấp."
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Nếu không được, vậy một nửa chiều cao vậy."
Giang Mặc Thần không nhịn được nở nụ cười, "Cái đó còn tuỳ tiện sửa được nữa sao."
"Dù sao cũng là suy nghĩ của em,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1151518/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.