Chờ Yến Thanh Trì gặp lại cha nuôi của y, đã là một tháng sau, thật ra y đã sắp quên vị đại nhân vật lúc ấy mẹ viện trưởng rất coi trọng này.
Y nhìn hắn, đã thấy bên cạnh hắn còn có một dì dung mạo mỹ lệ, giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất xinh đẹp dịu dàng.
Y nghe âm thanh trầm thấp mà giàu từ tính của đối phương, hơi khác với sự lạnh nhạt lần đầu tiên gặp mặt, ôn nhu nói, "Từ hôm nay trở đi, ta chính là phụ thân của con, cô ấy là mẹ của con, ta lấy cho con một cái tên, là Yến Thanh Trì."
Yến Thanh Trì cứ như vậy mà bị mang đi, ngày đó, em trai em gái lớp mẫu giáo đến tạm biệt y, khóc lóc muốn y thường về thăm bọn họ.
Yến Thanh Trì gật gật đầu, lấy toàn bộ đồ ăn vặt và đồ chơi mình tích góp khi còn ở viện phân cho bọn nhỏ.
Hai người bạn kia đến tìm y xin lỗi, y không chấp nhận, sau khi giận dỗi "lêu lêu lêu" bọn họ, thì chạy lên xe cha nuôi mình.
Sau này, sau khi y lớn lên, từng hỏi cha nuôi y, biết chuyện y trộm đồ không?
Cha nuôi y cười cười, "Từng nghe."
"Vậy vì sao vẫn chọn con?"
"Cha không già đến mức chút kỹ xảo của con nít cũng không nhìn ra." Hắn nói: "So với cái này, cha càng thích con không tha thứ cho bọn họ, hơn nữa tự mình quyết định dọn khỏi ký túc xá."
Hắn nhìn Yến Thanh Trì, "Con trai của cha, nhất định phải là một người có suy nghĩ chủ kiến của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1151547/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.