Phó Mẫn Chi vừa thấy đến Bác Phong, lập tức không vui mà nhăn mi lại, Bác Phong nhìn cô nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, "Cô tới đây làm gì?"
"Tôi tới đón Nghiên Nghiên về nhà."
"Không cần cô phải tới đón, tôi sẽ đón Nghiên Nghiên về nhà."
"Anh?" Phó Mẫn Chi nhìn hắn, "Anh đã làm nó kéo hành lí bỏ nhà ra đi rồi, anh còn tới đón nó?"
"Đây là chuyện giữa tôi và Nghiên Nghiên, có quan hệ gì với cô?"
"Nghiên Nghiên là con trai tôi, anh mặc kệ nó, tôi quản nó."
Bác Phong cười lạnh, "Cô quản nó, từ lúc nó sinh ra tới giờ cô quản nó được mấy ngày? Bây giờ không nói sự nghiệp của cô, cô theo đuổi nữa? Giờ mới nói cô quản nó, sao không quản từ sớm đi?"
Lúc Bác Nghiên và Kỳ Kỳ một bé kéo hành lý một bé ôm bể cá ra tới, đã nghe dưới lầu truyền tới âm thanh khắc khẩu kịch liệt. Bác Nghiên càng nghe, tay nắm hành lí càng chặt. Kỳ Kỳ không tự giác nhìn nhóc, chỉ thấy Bác Nghiên mím môi, mày nhỏ hơi nhăn lại. Nhóc lại nghe thêm một lát, đều là giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, vì thế nhóc xoay người vào lại phòng Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ vội vàng đi theo, hỏi nhóc, "Cậu làm sao vậy nha?"
Bác Nghiên ngồi trên giường bé, cúi đầu, có hơi khổ sở.
Kỳ Kỳ đặt bể cá lên bàn mình lại, ngồi xuống gần nhóc, hỏi, "Cậu không vui sao?"
Bác Nghiên ngẩng đầu nhìn bé, "Ba ba và phụ thân cậu có cãi nhau không?"
Kỳ Kỳ lắc đầu.
"Ba mẹ tớ cãi."
"Vì sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1151579/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.