Tiết Ninh cố gắng lắc mạnh đầu, ngưng tụ thần thức lần nữa, lần này có chút tiến bộ, có thể kiên trì năm sáu giây.
Nàng dựa vào năm sáu giây đó, liên tục thay đổi vị trí tìm kiếm, giống như gặp lỗi trong trò chơi, kéo dài được hơn mười giây, như thể thấy được gần đó thật sự có nước.
Tiết Ninh bật dậy, co người chạy nhanh về phía hồ, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã đến nơi.
Không lâu sau, Khuynh Thiên thấy nước từ đâu đổ về phía này, là có người dùng pháp thuật dẫn nước.
Hắn ta lập tức biết là ai, thậm chí không tức giận, còn cười.
“Lá gan thật lớn, không trốn còn dám giúp đỡ, tu sĩ các ngươi thật đáng yêu.”
Nữ tu áo tím trong biển lửa nghĩ rằng có thể hắn ta muốn nói: “Tu sĩ các ngươi thật ngu ngốc.”
Nàng ấy lo lắng nhìn ra ngoài biển lửa, thầm nghĩ lửa của hộ pháp Khuynh Thiên sao có thể bị nước thường dập tắt, cô nương đó e rằng làm chuyện vô ích, lại tự chuốc phiền phức!
Nhưng Tiết Ninh không phải người như vậy.
Nàng cảm thấy pháp thuật mà mình chọn để tu luyện thật sự quá khó khăn.
Sống tốt trong thế giới này thật sự quá khó khăn.
Nhìn nước tràn vào biển lửa, nàng tự hỏi liệu mình có quá thánh mẫu không?
Nếu lúc đầu quay lưng bỏ đi mới là phù hợp nhất với đạo pháp của mình?
Như vậy mới có thể sống tốt.
Nhưng nếu bỏ chạy như vậy, dù sống sót, liệu có thực sự yên tâm không?
Nàng đã bắt đầu tu tiên, tu đạo, vậy tu để làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/2725376/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.