Nói 'ăn rồi' là Thanh thanh, nói 'chưa ăn' là Thiên Bảo, Thư Nhan nhìn thấy vụn bánh còn dính trên khóe miệng con trai bèn vỗ nhẹ vào gáy cậu nhóc: "Bánh bị chó con ăn rồi nhỉ."
"Nhưng trong nhà mình làm gì có chó hả mẹ." Thiên Bảo và Thanh Thanh nhìn Thư Nhan.
"Đây còn chẳng phải là chó con sao." Thư Nhan nịnh cái mũi nhỏ của Thiên Bảo, cười nói.
"Con không phải là chó con." Thiên Bảo vui vẻ cười khúc khích.
"Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa ăn nha, một lát nữa là có ngay." Bây giờ đã hơn mười giờ, chắc hai đứa nhỏ cùng đói rồi.
TBC
Cô nhanh chóng đi nấu mì, đập vài cái trứng gà, lại trộn thêm một ít rau xanh, bữa cơm trưa đạm bạc đã nhanh chóng được ra lò. Thư Nhan uống vài ngụm canh nóng, bụng cũng thoải mái lên không ít. Trước đây cô chỉ nghĩ rằng những người mở cửa hàng quần áo thời trang chỉ cần ăn mặc thật đẹp, trang điểm tinh tế, ngồi cả ngày trong cửa hàng là kiếm được cả bộn tiền. Bây giờ bản thân cô tự mở cửa hàng rồi mới biết bán quần áo thật sự rất vất vả.
Thật sự không muốn đi rửa chén nữa, cô kêu hai đứa nhỏ vào phòng cô chơi, về phòng rồi ngay cả quần áo cũng không kịp thay ra đã nằm sấp xuống giường. Đầu óc cô đờ đẫn đi, vừa gối đầu lên gối là đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Lúc nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Thư Nhan thật sự muốn ngồi dậy với lấy cái đồng hồ ném ra xa rồi ngủ tiếp. Nhưng nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/2739194/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.