Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16
Sau giấc ngủ dài, trời đã sáng choang.
Nguyễn Thu Thu uể oải dụi dụi mắt, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Cô lề mề mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Trình Tuyển thù lù. Đôi mắt phượng thâm quầng nhìn cô chăm chú không biết được bao lâu rồi, cô ngờ rằng anh thức nguyên đêm lắm.
Cô cuộn tròn vào lòng anh, ngẩng đầu.
"Anh tỉnh từ lúc nào?"
"Vừa mới tỉnh."
Lừa ai vậy, bản mặt này ngủ không ngon là cái chắc.
Nguyễn Thu Thu biết loại chuyện này không ép được. Trình Tuyển vốn đã không có cảm giác an toàn, cô lại tự dưng biến mất bảy tháng, có thể yên tâm mới là lạ.
Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng: "Anh không định hỏi em rốt cuộc đã đi đâu sao?"
Tựa như chạm phải một loại nguyền rủa nào đó không thể nói ra, Trình Tuyển lấy tốc độ sét đánh cực nhanh che lỗ tai của mình lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Anh không nghe."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Vừa hay, cô khỏi phải giải thích cho Trình Tuyển từ đầu đến cuối.
Trải qua một hồi chia lìa, Trình Tuyển ngoan ngoãn dính người đến không tưởng, không gây ra bất cứ chuyện gì chọc Nguyễn Thu Thu không vui. Con người vốn kỳ lạ như vậy đấy, lúc Trình Tuyển sống chó thì cô tức không để đâu cho hết, lúc ngoan ngoãn nghe lời, cô lại lo lắng tinh thần anh liệu có xảy ra vấn đề gì hay không.
Trở về từ một thế giới khác, Nguyễn Thu Thu chăm sóc Trình Tuyển hết sức chuyên chú.
Hai người bọn họ nắm tay nhau cùng đi dạo phố,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-phu/2652833/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.