Edit: Mều
"Bởi vì con không biết, con không biết xảy ra chuyện gì." Cậu tiến lên vài bước, cẩn thận từng chút giữ chặt tay áo Giang Đường, đôi mắt đẫm lệ như muốn cầu xin: "Mẹ, mẹ đừng ly hôn với bố, mẹ cũng đừng không cần Sơ Nhất..."
"Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mẹ đừng rời bỏ con."
Cậu rất sợ hãi, sợ đến không kìm nén được nước mắt, sợ đến lạnh lẽo cả người.
Sơ Nhất biết cậu là anh trai, cho nên phải bao dung em trai em gái mọi nơi, phải hiểu chuyện, phải kiên cường, phải làm người anh tốt.
Nhưng mà...
Cậu không muốn không có mẹ.
"Sơ Nhất." Giang Đường nâng khuôn mặt cậu lên: "Mẹ chỉ muốn biết, tại sao con xúi giục em trai con bỏ đinh vào trong giày của mẹ."
Sơ Nhất bỗng nhiên sững sờ: "Con chưa từng làm..."
Đột nhiên sắc mặt cậu biến đổi, giọng nói có chút run rẩy: "Là, là A Vô sao?"
Một cái tên xa lạ phát ra từ trong miệng cậu làm Giang Đường ngạc nhiên một trận, cô nhìn về phía Sơ Nhất, nhỏ giọng mềm mại: "A Vô là ai?"
"A Vô chính là A Vô thôi." Sơ Nhất nghiêng cổ: "Anh ấy luôn nói không thích Lương Thâm, luôn thích đùa dai, anh ấy làm hại mẹ sao?"
Sau khi hỏi câu này, trong mắt Sơ Nhất mang theo lo lắng sâu sắc và hoảng sợ.
Cổ họng như bị rễ cây đâm vào vậy làm cho cô nhất thời không nói thành lời.
Sau lưng Giang Đường phát lạnh từng trận, nhìn đứa nhỏ đơn thuần trong sáng trước mắt, cô mới nhận ra sự việc có thể không giống như những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/572507/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.