Chương 32:
Edit: Mều
"Mẹ sẽ chết sao ạ?"
Vào giây đầu tiên có ý thức lại, Giang Đường đã nghe thấy con gái nhỏ lẩm bẩm như vậy.
Ấn đường cô hung hăng nhảy một cái, nửa mở mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.
Ánh mắt của Thiển Thiển giống như nho đen vậy, vành mắt đang phiếm hồng, hiển nhiên là đã khóc.
"Tỉnh rồi."
Lâm Tùy Châu ngồi ở một bên khác, vẻ mặt nhàn nhạt.
Trêи tay cô cắm một cái ống truyền nước biển, đau dạ dày có chút giảm bớt.
Không đợi Giang Đường mở miệng nói chuyện, Thiển Thiển bỗng nhiên bò lên giường, tránh đi cái ống đặt ở chỗ ngực cô, cô nhóc kia cúi đầu khóc nức nở, giống như đã phải chịu tủi thân gì rất lớn vậy.
Giang Đường bị ép tới nỗi không thở ra hơi, lại không có nhiều sức để đẩy con bé ra, sau khi cho Lâm Tùy Châu một ánh mắt, lại bị anh dịch ra với vẻ mặt không thay đổi.
"Mẹ, xin mẹ đừng chết."
"..."
Đứa nhỏ xui xẻo này.
Giang Đường vừa tỉnh lại nên giọng nói có chút khàn, rất không có sức lực : "Viêm dạ dày chắc sẽ không có người chết đâu, con cứ hy vọng mẹ chết như vậy sao?"
"Hức..." Con bé nghe thế thì lại khóc: "Con, con không muốn để cho mẹ chết đâu."
Nghe thấy tiếng khóc của con bé, Giang Đường không khỏi cảm thấy tê dại da đầu: "Được rồi được rồi, con đừng khóc nữa, mẹ nói đùa đấy."
Con bé nức nở hai tiếng, được Lâm Tùy Châu bế lên.
Anh rút giấy ăn ra lau sạch nước mắt và nước mũi trêи khuôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/572545/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.