Edit: Mều 
Ký giấy ly hôn chỉ trong nháy mắt, Giang Đường ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, cô thấy Lâm Tùy Châu chia cho cô một khoản tài sản kha khá thì vô cùng hài lòng. 
Hành lý đã thu dọn xong từ sớm, bây giờ chỉ còn chờ người vận chuyển đưa đến nơi Giang Đường ở. 
Sơ Nhất bình tĩnh, không buồn cũng không vui nhìn đống vali chồng chất trước cửa nhà. 
Giang Đường liếc trộm Sơ Nhất, cô định nói chuyện thì Lương Thâm vừa ngáp vừa bước xuống lầu. 
Cậu còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt ʍôиɠ lung. Sau khi ngáp một cái thật dài, cậu nằm sấp trêи lan can trượt từ trêи cầu thang xuống: "Bố ơi, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn mừng đi!" 
Lâm Tùy Châu im lặng. Anh không đành lòng đả kϊƈɦ tâm hồn yếu ớt bé bỏng của con trai. 
Giang Đường cười híp mắt bước tới: "Đúng là nên ăn mừng!" 
Lương Thâm bĩu môi, không thèm quan tâm cô. 
Giang Đường tiếp tục bổ sung: "Ăn mừng chúng ta rời khỏi bố con." 
Rời khỏi... bố sao? 
Lương Thâm bối rối. 
Điều này nghĩa là sao? 
Cậu nhìn Lâm Tùy Châu, trong mắt tràn ngập thắc mắc. 
Lâm Tùy Châu phủi hạt dưa trêи đầu cậu: "Bố bận công việc nên không thể chăm sóc con và em gái. Vì vậy... thứ bảy các con quay về đây, những ngày còn lại đều ở chung với mẹ." 
Đều ở chung với mẹ... 
Ở chung với mẹ... 
Ở chung... 
Mẹ...? 
Những lời này giống một trái bom nặng ký, nó gần như khiến tâm trí Lương Thâm mơ hồ. 
Lương Thâm vô cùng sợ hãi và ghét bỏ Giang Đường, cô đã khắc sâu vào ký 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/572563/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.