Edit: Mều
Các phụ huynh bắt đầu lượt thi thứ nhất cùng với "Bài ca thần kinh".
Không ai bị loại ở lượt đầu tiên, đến lượt thứ hai, một vài phụ huynh cơ thể "bồng bềnh" chỉ đành miễn cưỡng dừng cuộc chơi, tiếp đến lượt thứ ba, tiếng cười trong ca khúc càng điên rồ hơn, giọng ca với sức lan tỏa cực mạnh trêu chọc người ta phải bật cười. Có người thứ nhất cười, hẳn sẽ có người thứ hai, trong chốc lát, tiếng cười khủng bố vang vọng khắp phòng học vũ đạo.
Lâm Tùy Châu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, thận trọng: "Bọn họ đang cười gì vậy?"
Giang Đường mím môi, âm nhạc ngưng bặt không đợi câu trả lời, tờ báo chỉ còn diện tích rất nhỏ. Để không bị loại, các ông bố đua nhau khom lưng ôm lấy con mình, Lâm Tùy Châu bế Thiển Thiển, đặt con bé lên cổ dễ như trở bàn tay.
"Nắm bố cho chắc!"
Nghe thế, bàn tay nhỏ bé của Thiển Thiển giữ chặt hai lỗ tai anh.
Lâm Tùy Châu đau đến mức sắc mặt thay đổi: "Thiển Thiển, đừng kéo lỗ tai!"
Thiển Thiển tủi thân: "Bố bảo người ta nắm mà!"
"..."
Được rồi, không thể nói nổi tiểu tổ tông.
Anh che chở đôi chân nhỏ nhắn của con gái, chấp nhận chịu đựng sự đau đớn này.
Nhìn cặp lỗ tai đỏ bừng của Lâm Tùy Châu, Giang Đường phì cười thành tiếng.
Anh nhàn nhạt rũ mi mắt: "Nhích lên phía trước một chút!"
Giang Đường đang đứng ở rìa báo, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bước ra ngoài.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Lúc này, âm nhạc dừng lại, Giang Đường vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/572585/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.