Edit: Tiểu Đặng
Diệp Vệ Đông đuôi lông mày nhướng lên, theo cô nói: "Được, nghe lời em."
Giản Dao vừa lòng.
Trong trí nhớ nguyên chủ, Diệp Vệ Đông là một quân nhân chính trực, trầm ổn đáng tin cậy, đối xử với mọi người ôn hòa có lễ.
Nhưng nguyên chủ có chút tự ti, không dám tiếp cận hắn quá gần.
Mà Giản Dao hoàn toàn không có loại suy nghĩ này, mặc kệ khi nào thì cô đều thật tự tin, chắc chắn là Diệp Vệ Đồng có phúc lắm mới cưới được cô.
Nếu ở thế giới của cô, Diệp Vệ Đông muốn kết hôn với cô, cũng không dễ dàng như vậy.
Nhìn mắt Giản Dao, Diệp Vệ Đông đột nhiên nhớ tới cái gì, đi về hướng ngăn tủ.
Giản Dao tò mò nhìn hắn rút ra một đống tiền giấy đưa cho cô.
"Đây là tất cả mấy năm nay anh tích tụ được.
Anh hiện tại tiền trợ cấp mỗi tháng là tám mươi tám khối năm, gửi cho mẹ mười khối.
Bởi vì anh ở bộ đội, trong nhà đều là đại ca đại tẩu chiếu cố, cho nên mỗi tháng đưa mẹ mười đồng tiền dưỡng lão, em có ý kiến gì không?"
Hiểu kính lão nhân là điều đương nhiên, Giản Dao không ý kiến gì.
"Không ý kiến không ý kiến, đây là cần phải làm.
"
Giản Dao trả lời xong, sau đó lực chú ý của cô đã bị một đống tiền giấy Diệp Vệ Đông đưa hấp dẫn, cô cũng chưa chính mắt nhìn thấy loại tiền giấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cua-vat-hi-sinh-nam-phu-thap-nien-70/1588814/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.