Mã Vũ vẫn là dáng vẻ lão già nóng nảy như trước, ông chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Mã Bách Xuyên, túm tai hắn: "Lại nhồi nhét mấy thứ linh tinh gì cho tiểu sư đệ hả?"
Mã Bách Xuyên nhìn ông nội, lại hoang mang. Khẩu khí này giống y như ông nội hắn, chẳng lẽ những gì hắn nghi ngờ trước đó chỉ là ảo giác?
"Nhìn cái gì mà nhìn."
Mã Vũ tát một cái vào đầu Mã Bách Xuyên, đôi mày kiếm dựng ngược lên: "Mấy trăm năm rồi mà còn không nhận ra ông nội mình à?"
Mã Bách Xuyên nước mắt lưng tròng — lực đạo quen thuộc này, nhất định là ông nội thật!
Hắn lập tức nhào tới, nắm lấy cổ tay Mã Vũ, khóc lớn: "Ông nội đúng là ông rồi!"
Nhưng... Mã Bách Xuyên nhìn cổ tay trơn láng của Mã Vũ, lòng trĩu xuống.
Trước kia khi luyện một món linh khí phẩm thiên cấp hạ phẩm, ông nội hắn từng bị một loại tài liệu luyện khí làm bị thương, để lại một vết sẹo dài trên tay. Ông không chịu dùng linh dược xóa đi vết sẹo đó.
"Sao vậy?"
Mã Vũ cười với Mã Bách Xuyên, trong mắt lóe lên tia sáng quái dị.
Mã Bách Xuyên gượng cười còn khó coi hơn khóc, hắn vòng tay ôm lấy đầu Mã Vũ, ghì ông xuống vai mình: "Không sao, ông nội, chúng ta mau rời khỏi đây đi."
Nhân lúc này, Mã Bách Xuyên ra hiệu bằng khẩu hình với Thẩm Tịnh: Mau đi! Mã Vũ không thích hành động thân mật này, đẩy Mã Bách Xuyên ra rồi quay sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-yeu-dao-cua-nam-chinh/2847669/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.