Sáng sớm hôm sau, đại não Tô Hử còn đắm chìm trong cảnh mơ, trước mắt là vườn hoa, bên trong hoa tươi nhanh chóng sinh trưởng rồi thu hoạch, một lần lại một lần, thực mau liền chất đầy phòng làm việc, chỉ còn chờ lấy tinh du, theo đó, mảnh yên lặng tốt đẹp trong mơ liền vang lên tiếng thét chói tai.
Hoa tươi đang mùa thu hoạch nháy mắt biến mất sạch sẽ, Tô Hử mở choàng mắt, trái tim bang bang cơ hồ muốn thoát khỏi lồng ngực, làm hắn cảm thấy thống khổ như một tên tội phạm mắc bệnh tim.
Tiếng thét chói tai từ Hà Nguyên Tĩnh phát ra, nàng một tay đặt trên ngực, một cái tay khác vin khung cửa, hoảng sợ nhìn hai người trên giường.
"Mẹ, xảy ra chuyện gì?" Một thanh âm non nớt mang theo dày đặc buồn ngủ vang lên cạnh mình. Tô Hử mờ mịt quay đầu nhìn người bên cạnh, hài tử gắt gao dựa vào mình, nửa ngày mới nhớ tới chuyện xảy ra tối qua.
"Thực xin lỗi......" Hà Nguyên Tĩnh biểu tình sắp khóc đến nơi, "Thực xin lỗi, ta đã quên...... Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đả thương Gia Duệ......"
Đại tỷ! Ngươi bị lão thị sao?! Ta cái dạng này như thế nào thương tổn nhi tử ngươi? Tô Hử ở trong lòng giận dữ hét.
Sáng sớm đã bị dọa tỉnh thật khiến tâm tình người ta không thể nào thoải mái được, Tô Hử nhịn xuống thái dương đang bạo khởi gân xanh, nỗ lực khuyên nhủ cơ mặt tạo ra mạt tươi cười có thể xem là ôn hòa, miễn cho lần nữa kích thích thần kinh yếu ớt của Hà Nuyên Tĩnh: "Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thu-chi-dieu-huong-su/1252003/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.