Editor: Tĩnh
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đã đi liên tiếp năm tầng rồi, Tiểu Bạch lại không coi trọng món đồ nào cả, Tiểu Bạch một đường oán giận: "Rách nát, rác rưởi."
Sở Diệp nghe thấy thập phần bất đắc dĩ.
Sở Diệp không thu hoạch được gì, Lâm Sơ Văn thật ra lại phát hiện Thiên Thấm Tuyết Sương, tốn bảy vạn đồng vàng mua bảy lọ về làm đồ ăn cho Tuyết Bảo.
“Nhiều thứ như vậy, Tiểu Bạch cũng không có thích sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Tiểu Bạch ở trong thức hải Sở Diệp kẻ hừ một tiếng.
“Không có, ánh mắt nó quá cao.” Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch ánh mắt cao cũng không phải là chuyện xấu, vừa hay giúp hắn đở tốn tiền.
Tựa hồ cảm giác được suy nghĩ của Sở Diệp, Tiểu Bạch buồn bực mà ở trong Hồn Thất không ngừng quạy phá.
“Không sao, còn có ba tầng nữa.” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Không biết nơi này có sữa linh thú hay không nữa.
Sữa linh thú cùng Tinh Nguyệt Lưu Tương giống nhau, chúng đều là đồ ăn cho ấu tể."
Sở Diệp thầm nghĩ: Ấu tể thì phải nên uống nhiều sữa, sau này mới có thể lớn lên cường tráng.
Tiểu lão hổ nghe được Sở Diệp nói, có chút tức giận mà ngao ô ngao ô liên tục.
Sở Diệp nhịn không được xoa xoa cái trán, thầm nghĩ: Thích thì nói thích.
Hà tất phản ứng lớn như vậy.
Tiểu lão hổ làm ầm ĩ một hồi, phát hiện Sở Diệp thờ ơ, rốt cuộc an tĩnh lại.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn bước vào tầng thứ tám mười bảy, tiểu lão hổ bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thu-chi-nghich-chuyen-nhan-sinh/1365080/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.