Editor: Tĩnh
Tiểu hồ ly bị thương, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đành phải lâm thời từ hoang dã, tìm một con Hắc Vân mã hoang dã rồi thuần phục nó, để làm tọa kỷ.
Tốc độ của Hắc Vân mã tương đối chậm, nhưng cũng không còn lựa chon nào khác.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn trải qua một ngày trong rừng cây, gặp phải mấy trăm con thải tước.
Một đám Thải Tước ríu rít kêu, rất có sức sống, Sở Diệp nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn, cong cong khóe miệng.
Thải Tước ở trên cây nhảy nhót, làm cho sương sớm trên cây, bị chấn động mà xuống dưới.
Khi hai người do đi ngang qua nên, sương sớm vừa lúc dính lên hai người.
Lâm Sơ Văn nhẹ nhàng hít hít cái mũi, sắc mặt đại biến, “Không đúng."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, khó hiểu nói: “Làm sao vậy?"
“Sương này không phải là sương bình thường, tất cả đều là Mê Tâm Lộ, loại này là dùng sương sớm cùng Xà Tâm Thảo trộn lại với nhau, có thể hấp dẫn Hồn Thú họ rắn.” Lâm Sơ Văn nói.
Lâm Sơ Văn dùng linh hồn lực dò xét bên ngoài, rất nhanh đã phát hiện ở hai bên đường phía trước họ có rất nhiều Xà Tâm Thảo sinh trưởng, Xà Tâm Thảo lớn lên giống cỏ dại, rất khó để nhận biết.
Mà giờ đây trên người bọn họ đã dính Mê Tâm Lộ, một khi đi qua con đường phía trước, trên người liền sẽ mang theo một cổ mùi thơm lạ lùng, loại mùi thơm này Nhân tộc sẽ không thể ngửi ra, nhưng đối với rắn mà nói, lại có một lực hấp dẫn trí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thu-chi-nghich-chuyen-nhan-sinh/475739/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.