Ngoài cổng công ty có vẻ chưa bao giờ là nơi thích hợp để nói chuyện.
Phạm Gia Huân và Diễm Xuân còn chưa nói được bao nhiêu câu thì Lâm Bảo Nhân đã làm đủ trò để thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Ví dụ như tạo dáng lãng tử phong trần trong khi diện cái trang phục kiểu street wear và đứng cạnh chiếc phân khối lớn có vẻ hầm hố kia.
Rất tiếc những người trong công ty này nếu không phải dạng lõi đời thì cũng là từng trải, không từng trải thì cũng là đã bước vào đời một thời gian.
Lâm Bảo Nhân trong mắt họ không khác gì một đứa trẻ lớn xác đang cố tỏ ra trưởng thành và phô diễn cái tôi của mình.
Mà họ thì đã qua cái tuổi mê mẩn những chàng trai cool ngầu lâu lắm rồi.
Giữa một bên cổng công ty có những người ăn mặc chỉnh tề nơi công sở đang bước ra, bên con đường là dòng người tan tầm có lối ăn mặc tối giản, Lâm Bảo Nhân cho dù không làm gì cũng trở nên lạc quẻ đến lạ lùng.
Mà Lâm Bảo Nhân thì không quan tâm bản thân mình có lạc quẻ hay không, cậu ta chỉ cần biết bản thân khác biệt với mọi người là có thể khiến người ta có thể nhìn thấy cậu đầu tiên.
Vốn bình thường nếu Lâm Bảo Nhân ăn mặc kiểu street wear thì sẽ không thiếu sinh viên trong trường quay qua nhìn cậu, nếu không phải lén chụp ảnh thì cũng là xin tài khoản facebook, cho nên bản thân cậu ta cho rằng bản thân mình ăn mặc như vậy sẽ thu hút được sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thu-chi-phao-hoi-hanh-trinh/17215/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.