Phương Triều Chu là bị đau tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt phượng.
Cặp mắt phượng kia cũng thật xinh đẹp, hàng mi dài nồng đậm như cánh bướm, đuôi mắt nhếch lên, như được vẽ từ bút lông tinh xảo.
Chủ nhân mắt phượng vẫn chưa nhìn hắn, mà là ôm hắn, nhanh chóng lăn qua một bên.
Vừa mới lăn qua, chiếc giường bọn họ vừa nằm liền nổ tung một nửa.
Lúc này, chủ nhân mắt phượng mới ý thức được Phương Triều Chu trong lồng ngực đã tỉnh, nháy mắt kia, trên mặt y nhiễm hồng nhạt, thậm chí trong mắt xuất hiện hoảng loạn, nhưng thực mau, y liền khôi phục bình thường, một tay chắn công kích, một tay khác muốn đem Phương Triều Chu nâng dậy.
Phương Triều Chu lúc này còn mơ màng hồ đồ, căn bản không biết xảy ra cái gì, hắn mê mê hoặc hoặc mà ngồi dậy, lúc nhìn thấy Lê Nhất Diệp cách đó không xa, trì độn mà chớp chớp mắt, lại quay đầu nhìn xuống Tiết Đan Dung bên cạnh, liền bắt đầu lâm vào phát ngốc.
Tuy bởi vì đau đớn mà hắn mạnh mẽ thoát khỏi khống chế của dục đuốc, nhưng hắn còn uống lên rất nhiều rượu, rượu này khiến hắn hiện tại không có biện pháp thanh tỉnh, nếu không phải chung quanh đánh đến mức thành một mảnh hỗn độn, thanh âm quá lớn, hắn hiện tại ngồi cũng có thể ngủ.
Tiết Đan Dung rốt cuộc tuổi vẫn trẻ, đặc biệt y còn bảo vệ Phương Triều Chu phát ngốc bên cạnh, thực mau y liền bại, bị Lê Nhất Diệp dùng Khổn Tiên Thằng trói lại.
Mà Phương Triều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-tien-van-nhan-me-van-ta-nhan-thiet-bang-roi/198929/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.