Còn Thanh Hoan cũng là một nữ tử đáng thương, nghe nói nàng ấy cũng vì không có thai mà bị nhà chồng bắt nạt đến mức không ngóc đầu lên được.
Chẳng phải nàng ấy và nhi tử của bà là một cặp trời sinh hay sao?
Hứa Thị càng nhìn càng thấy hài lòng, vui vẻ đi theo mọi người lên đường.
Đến đầu thôn.
Hầu hết mọi người trong thôn cũng đã đến, chỉ chờ trưởng thôn ra lệnh xuất phát.
Ngoài trưởng thôn và Tống thúc có xe bò ra, những nhà khác đều phải dùng sức đẩy xe bò.
Vì vậy, khi những người khác thấy nhà họ Cố bỗng nhiên mua được hai chiếc xe bò, mọi người không khỏi có chút ghen tị.
Lưu Thị và Tống Phú Quý là những người đầu tiên đứng ra, lần trước chính bọn họ đã phải tốn rất nhiều công sức, lừa gạt đủ kiểu mới giúp Tống Thanh Hoan viết được tờ giấy hòa li, giúp nàng ấy giải quyết một rắc rối lớn như vậy.
Nghĩ đến ba mẫu ruộng lúa trong tay, còn chưa kịp vui vẻ được hai ngày, một trận tuyết lớn đã trực tiếp làm c.h.ế.t hết mùa màng, bây giờ lại phải bỏ nhà bỏ cửa đi lánh nạn, bọn họ không khỏi tức giận.
"Cố Tâm Nguyệt, ngươi cố ý đúng không, ngươi chắc chắn đã biết trước là phải đi chạy nạn, mới cố tình nhường ruộng cho ta đúng không? Làm hai ta phải nhổ cỏ hai ngày mà không được gì." Lưu Thị chống nạnh chỉ vào hướng nhà họ Cố mắng chửi.
Cố Tâm Nguyệt cười với nàng ta mà không nói gì, như thể đang nói, đúng thì sao nào? Ngươi định cắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/2777505/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.